Xe taxi dừng ở bên ngoài khu biệt thự Nam Đảo.
Sau khi xuống xe, Sở Dụ dựa vào vai Lục Thời, nhắm mắt lại, hô hấp ổn định, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lục Thời buông mi, nhìn đỉnh đầu Sở Dụ, “Biết cậu tỉnh rồi.”
Không nhúc nhích.
Lục Thời lại mở miệng, “Năm phút trước, tôi thấy cậu mở mắt ra lại nhanh chóng nhắm lại.”
Cho dù bị vạch trần, Sở Dụ cũng vô cùng bình tĩnh nhẫn nhịn.
Qua vài giây, cậu mới dần đứng thẳng lại, dụi dụi mắt, giả vờ như mới tỉnh, ánh mắt mơ màng nhìn trái nhìn phải, “Tới rồi.”
Trong giọng nói còn mang chút mơ hồ như vừa mới tỉnh ngủ, trong lòng Sở Dụ cũng không mấy bình tĩnh, rốt cuộc là tại sao cậu gục lên vai Lục Thời ngủ cả một đường.
Khi mở mắt ra, phát hiện bản thân mình đang dựa vào vai Lục Thời ngủ, cậu sợ tới mức nhanh chóng nhắm mắt lại.
Lục Thời nhìn cậu nghiêm túc biểu diễn.
Nhớ tới hôm bên ngoài hành lang phòng học, Sở Dụ chóng mặt.
Diễn xuất chẳng hề tiến bộ, vẫn kém cỏi như cũ.
Nhà Sở Dụ ở Lục Đảo, là khu nhà cao cấp nổi danh cả thành phố S, cả khu biệt thự chiếm cứ gần năm trăm mươi nghìn mét vuông, bên trong có mười tám tòa biệt thự. Trừ tiếng côn trùng kêu vang, gần như không nghe thấy tiếng người, đi càng sâu vào bên trong càng yên tĩnh.
Đèn đường chiếu kéo dài bóng hai người.
Lục Thời nghiêng đầu, thấy Sở Dụ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Anh mở miệng, “Từ sông Thanh Xuyên trở lại, cậu cứ ngây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-len-dau-ngon-tay-anh/1347115/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.