Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Sau khi Cảnh Ngôn rời đi Cảnh Thanh Nham kiềm nén nỗi lòng kích động, bắt đầu điên cuồng phối chế dược tề trị thương cấp thấp.
Cảnh Ngôn cho gã cơ hội này, sao gã có thể không quý trọng?
Mười năm!
Cảnh Thanh Nham sờ soạng trên con đường này suốt mười năm trời, tâm linh của gã như mặt biển phơi nắng mười năm đột nhiên đụng phải một mảnh đại dương.
Gã không thể làm Cảnh Ngôn thất vọng!
Từng bình dược tề liên tục được phối chế ra, Cảnh Thanh Nham không cảm giác thời gian trôi qua.
Trong lúc phối chế năng lực của Cảnh Thanh Nham không ngừng nâng cao.
***
Hôm sau Cảnh Ngôn lại lên căn cứ phối chế dược tề tầng năm.
Cảnh Ngôn nhìn trong phòng sắp từng hàng bình sứ, giật mình kêu lên:
- A? Thanh Nham ca, thế này là...?
Hôm qua lúc Cảnh Ngôn đi có kêu Cảnh Thanh Nham luyện tập nhiều vào, nhưng gã liều mạng hơi quá.
Xem số lượng dược tề thì Cảnh Thanh Nham không hề nghỉ ngơi, từ hôm qua Cảnh Ngôn rời đi gã liên tục phối chế dược tề.
Quá điên cuồng. Cảnh Ngôn kêu Cảnh Thanh Nham luyện tập nhiều chứ không bắt gã bỏ ngủ bỏ nghỉ phối dược.
Mắt Cảnh Thanh Nham đỏ ngầu nhưng tinh thần cực kỳ phấn khởi, thấy Cảnh Ngôn càng làm mắt gã bắn ra tia sáng.
- Cảnh Ngôn! Cảnh Ngôn đến rồi?
Cảnh Thanh Nham kéo tay Cảnh Ngôn đi tới trước một hàng bình sứ màu đen:
- Ta cảm thấy đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972594/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.