Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Cảnh Thanh Nham đương nhiên sẽ không có cái nhìn gì, trong lòng gã rất cảm kích Cảnh Ngôn.
Nếu không nhờ Cảnh Ngôn thì bây giờ phụ thân của gã còn ở trong cửa hàng nhỏ hẻo lánh trong chợ khu tây. Lúc phụ thân gã bị quản sự của Quản Lý Xử ăn hiếp, nếu không nhờ Cảnh Ngôn thì phụ thân gã đã bị đuổi ra chợ khu tây. Nên Cảnh Thanh Nham rất cảm kích Cảnh Ngôn.
Nhưng cảm kích là một chuyện, Cảnh Thanh Nham lo mình có thể đi bao xa trên con đường dược tề, hai việc này không có mâu thuẫn.
Cảnh Thanh Nham cuồng nhiệt yêu phối chế dược tề, yêu sâu tận xương.
Cảnh Thanh Nham bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, lắc đầu lẩm bẩm:
- Ài, đi một bước tính một bước đi. Thật sự không được thì ta giúp Cảnh Ngôn vài năm rồi trở lại.
Tầng bốn Huy Hoàng đan lâu.
Cảnh Thanh Nham thấy Cảnh Ngôn, cố nặn nụ cười khó xem như mếu:
- Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn đứng dậy nhiệt tình chào:
- Thanh Nham ca!
Từ nhỏ Cảnh Ngôn đã chơi thân với Cảnh Thanh Nham, lúc nhỏ hai người thường chơi đùa. Khi đó Cảnh Thanh Nham luôn quan tâm chăm sóc Cảnh Ngôn, trong trí nhớ thuở nhỏ của hắn bạn thân nhất là Cảnh Thanh Nham và Cảnh Tử Kỳ.
Hai người trò chuyện một lúc sau Cảnh Ngôn trở lại chuyện chính
- Thanh Nham ca bây giờ là dược tề sư cấp thấp đúng không?
Thời gian của hắn đang rất eo hẹp, như Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972595/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.