Dịch: Amelie.Vo
Rốt cuộc tới tận mười giờ rưỡi Tử Dạ mới ăn sáng. Cà phê cũng đã nguội lạnh mất tiêu.
Tôi hồi tưởng lại những chuyện vừa rồi:
“Dây leo của Nhã Nhã lại biến thành nhành khô, mà hình dạng của chúng hết sức kỳ lạ, có chỗ phình lên như bụng rắn, như thể vừa mới nuốt một cái gì đó. Không phải là nuốt người ấy chứ?”
Từ Dạ: “Chắc là chồng cũ của chị ta.”
!
Ừ ha. Chồng cũ của Nhã Nhã – Hạ Gia. Quả nhiên cô nàng đã báo được thù rồi nhỉ?
Tôi lập tức nhớ đến tiếng hú hét truyền đến từ căn gác mái mấy tháng trước đây.
“Đừng bảo với chị là Nhã Nhã vẫn luôn giam cầm và tra tấn Hạ Gia ở trên gác mái, tới hôm nay mới lôi ra ăn đấy nhé?”
“Vâng, đúng rồi. Gã nọ bị tra tấn rất dã man, giờ bị người phụ nữ đó tiêu hóa, cũng coi như là được giải thoát.” Tử Dạ nói.Tới chiều, tôi xắn sẵn tay áo lên chuẩn bị giúp Nhã Nhã dọn phòng. Ai ngờ lúc sang, cô nàng rót cho tôi một tách trà, những chiếc “xúc tu” đã lao động một cách cực lực. Không bao lâu, mọi thứ được sắp xếp lại đâu vào đấy. Thật là lợi hại hết sức! Tự dưng tôi thấy ganh tị ghê.
Tối nay cũng là ngày cuối cùng của đợt nghỉ lễ 30-4 và 1-5. Nghĩ đến việc hôm sau phải đi làm lại, tôi chán nản lôi chai rượu gạo mua trên mạng ra, ngồi uống cùng với Tử Dạ và Nhã Nhã.
Tấm màn cửa bay phấp phới theo làn gió đầu hè ấm áp. Nhìn dáng dấp hao hao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ho-co-quy/481399/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.