- --o0o---
Sau khi vào trong thùng xe thì Xuân Đức liền nhìn thấy cô bé lẻn vào phòng hắn hôm qua. Có điều lúc này cô bé kia khi nhìn thấy hắn vừa mừng vừa sợ,trên mặt xuất hiện sự giãy dụa một bộ vừa muốn tiến lên nói cái gì đó nhưng lại e sợ không dám tiến lên.
Nhớ đến hôm qua bản thân trong lúc cấp bách liền ném cô bé ra khỏi phòng một cách không thương tiếc thì hắn không khỏi cảm thấy có chút quá đáng, hắn định mỉm cười nói lời xin lỗi nhưng không hiểu vì sao cười không nổi, hắn lúc này ánh mắt lãnh đạm, lạnh nhạt nói:
“ Chuyện hôm qua cho ta xin lỗi.”
Hải Băng nghe hắn xin lỗi thì có chút phát mộng, ở trên đại lục cường giả vi tôn, cường giả vi pháp người mạnh không bao giờ phải xin lỗi người yếu dù có làm sai đi nữa.
Trong lúc nhất thời nàng có chút không kịp phản ứng, mãi một lúc sau mới phản ứng lại. Nàng vội lắc đầu nói:
“ Không cần xin lỗi, không cần xin lỗi, mà tiền bối có thể cho ta hỏi một chuyện được không?”
Nhẹ gật đầu, Xuân Đức bình thản hỏi:
“ Hỏi đi.”
Hải Băng lúc này lấy ra một cái ngọc bội màu lam, bên trên phát ra làm quang nhàn nhạt, sau đó cần thận hỏi:
“ Ngươi biết vật này không?”
Ngay khi Hải Băng vừa lấy ra lam ngọc thì ánh mắt Xuân Đức liền xảy ra biến hóa, không nhưng ánh mắt hắn xảy ra biến hóa mà ấn ký trên tay hắn cùng bổn nguyên bên trong cơ thể hắn cũng biến hóa.
Hắn lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1380644/chuong-1207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.