- --o0o---
Tuy gật đầu đồng ý với Bóng Ảnh nhưng cũng phải đến ngày hôm sau thì hắn mới chịu đi ra khỏi phòng.
Sau khi vươn vai ngáp dài một cái đến chảy cả nước mắt thì hắn mới từ từ đi ra bên ngoài, sau khi ra bên ngoài thì hắn thấy khắp nơi không một bóng người, có lẽ người ở đây đều bị hắn dọa chạy mất rồi.
Theo ký ức lúc trước, hắn theo đường cũ đi ra khỏi đại viên nơi này, khi đi tới trước cửa đại viện thì hắn gặp được một đoàn hộ về đang nghiêm nghị đứng canh gác. Lúc bọn họ nhìn thấy hắn bước ra thì cả đám đều cả kinh nhao nhao cúi đầu chào hỏi:
“ Tà Thiếu, buổi sáng tốt lành.”
Một đám nở nụ cười chào hỏi nhưng trên trán tên nào tên nấy đều đổ mồ hôi lấm tấm. Sắc mặt cả đám khi nhìn thấy Xuân Đức thì đều trắng đi mấy phần. Một đám người cúi đầu thật sâu không dám ngẩng đầu lên, đợi khi Xuân Đức đã đi xa thì cả đám mới dám ngẩng đầu lên.
Đầu lĩnh của đám này là một tên trung niên, sau khi thấy Xuân Đức đã đi xa thì hắn vứt thành binh khí trên tay xuống sau đó lấy tay áp vào ngực phải, cảm nhận tìm vẫn đang đập thì thở phào nói:
“ Vẫn còn đập, ta chưa có chết.”
Một người khác lúc này miệng lớn thở đốc, hắn vừa thở vừa nói:
“ Làm sao ta cứ cảm thấy bản thân chìm sâu vào trong bóng tối vậy nhỉ, lúc trước một thoáng kia ta tưởng bản thân đã đọa lạc vào hắc ám vĩnh viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1380643/chuong-1206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.