- --o0o---
Sau một lúc thật lâu im lặng thì Xuân Đức mới lên tiếng:
“ Trước lúc mẫu thân cô bé mất có nói thêm gì nữa không?”
Hải Băng gật gật đầu.
Xuân Đức tiếp tục hỏi:
“ Nói gì?”
Hải Băng len lén nhìn hắn một cái sau đó mới nói:
“ Mẫu thân nói ta theo tiền bối học nghệ.”
Xuân Đức mặt không biểu tình tiếp tục hỏi:
“ Vậy cô bé có nguyện ý không?”
Nhẹ gật đầu, Hải Băng nhỏ giọng nói:
“ Có.”
Xuân Đức lúc này cũng gật đầu nói:
“ Vậy sau này cô bé đi theo ta. Từ hôm nay ta sẽ trở thành sư phụ cũng như người bảo vệ cô bé. Cô bé lại đây ta có thứ này cho cô bé.”
Hải Băng lúc không hiểu vì sao rất nhu thuận nghe lời,cô bé tiến lại ngồi ở bên cạnh hắn.
Xuân Đức lúc này nâng ngón tay út lên, từ ngón tay hắn phun ra ánh sáng màu tím yêu dị, Hải Băng nhìn thấy ánh sáng kia thì liền cả người có rúm.
Xuân Đức an ủi nói:
“ Không cần sợ, hãy nhớ lấy dù bất kỳ người nào có thể hại cô bé duy ta sẽ không bao giờ hại cô bé.”
Xuân Đức nói ra lời này còn sử dụng ma tâm chú in sâu vào trong linh hồn cô bé, Hải Băng nghe được thì lập tức trở nên tin tưởng hắn vạn phần. Ánh mắt tuy còn sợ hãi những đã không còn giống lúc đầu.
Xuân Đức lúc này bắt đầu khắc lên trên giữa trán Hải Băng một cái đồ án phức tạp, máu từ trên trán cô bé bắt đầu chảy ra, Hải Băng cũng vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1380645/chuong-1208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.