Xuân Đức nghe vậy cũng không có biểu lộ gì cả, hắn nhìn những sinh mệnh nhỏ bé đáng thương bên trên sàn đấu. Có lẽ chết đi đôi khi cũng là một loại giải thoát, ở cái thế giới này nếu không có lực lượng thì đến cả ước nguyện muốn sống như một người bình thường cũng khó chứ đừng nói tới hạnh phúc gì đó.
Nhìn còn hai bé gái cuối cùng ở trên sàn đấu đều ngã xuống bên trong vũng máu thì hắn bỗng dưng hắn nhếch miệng lên cười, một nụ cười vô cùng tà ác
. Một luồng áp lực lan tràn ra đè ép tất cả khiến cho người bên trong sàn đấu dưới lòng đất này còn đang điên cuồng bỗng chốc yên lặng lại cùng với đó là một cái kết giới hắc ám hiện lên bao vây xung quanh nơi đây lại. Một âm thanh bao trùm khắp không gian nơi đây.
" Nào mấy con kiến cùng lên trên chém giết nhau đi, kẻ nào sống cuối cùng thì có thể đi ra ngoài. Không tham gia liền chết."
Nghe được âm thanh bá đạo như vậy đám con ông cháu cha bên trong Vương Thành bỗng chốc sửng sốt sau đó cả đám nhao nhao lên mắng chửi.
" Con mẹ ngươi. Ngươi tưởng ngươi là ai nhanh thả bọn ta ra bằng không người chết chắc rồi."
" Đúng vậy. Chó má. Nhanh thả chúng ta ra."
" Đám chuột nhắt có giỏi thì lộ mặt ra."
" Giấu đầu lòi đuôi còn gì là anh hùng hảo hán. Có giỏi ra đánh với ta một trận."
Thần tình mấy ngàn người bên trong nơi đây vô cùng kích động bọn điên cuồng mắng chửi. Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1380035/chuong-604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.