Chương trước
Chương sau
Lúc Tống Miên quay về Mạnh Trại thì đã hơn mười hai giờ đêm, một cô giáo Lý ở cùng ký túc xá giáo viên với cô không ở trong phòng, có lẽ là đi trực ban, cô cực kỳ mệt mỏi đến cả quần áo cũng không thay vừa đặt đầu xuống giường đã ngủ say, đến tận sáng hôm sau mới bị tiếng gõ cửa rung trời đánh thức.

Tống Miên xoa cái đầu đau đớn như muốn nứt ra sau đó chật vật bò xuống giường, người ngoài cửa cố chấp gõ cửa thật mạnh, cảm giác như cái cửa cũ kỹ này một giây sau sẽ bị người ngoài cửa đạp đổ.

Cô mở cửa còn chưa thấy rõ người ngoài cửa là ai thì bị đối phương nắm chặt lấy bả vai, cô bị sức mạnh to lớn đó đẩy về sau vài bước, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người tới, bất ngờ phát hiện hai mắt Mạnh Viễn đầy tia máu đỏ dáng vẻ râu ria xồm xoàm, vừa nhếch nhác vừa kinh ngạc vui mừng nhìn chằm chằm cô.

“Thật sự là chị, chị quay về rồi, cuối cùng cũng quay về rồi, chị chưa đi, chưa đi...” Mạnh Viễn vẫn luôn trầm mặc ít nói bây giờ trên mặt lại xuất hiện vẻ cực kỳ vui mừng như tìm lại được đồ đã mất, cậu ấy nhìn chằm chằm cô không chịu bỏ qua một giây, khẽ nỉ non, đôi tay như cái kìm sắt nắm chặt lấy hai vai cô, cô đau tới mức nước mắt sắp chảy xuống.

“Tiểu Viễn?” Tống Miên không biết cậu ấy làm sao, càng không biết tại sao cậu ấy đang ở đại học C lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng tâm trạng cậu ấy rõ ràng đã phiền muộn căng thẳng từ lâu, cho nên cô không vội đẩy cậu ấy ra vì đau đớn, chỉ hơi nhíu mày dịu dàng hỏi: “Tiểu Viễn, em sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao? Sao em lại xuất hiện ở đây?”

Mạnh Viễn lập tức ý thức được mình đã mất chừng mực nên vội vàng thu tay về, tay nắm thành quyền giấu ở phía sau, cậu ấy mím chặt môi, vẻ mặt ẩn nhẫn kiềm chế, đôi mắt đỏ lên, quai hàm sắc bén căng chặt, cậu ấy ngừng lại, giọng nói khàn khàn, thấp giọng hỏi: “Em từng nói với chị rồi, cho dù ở đâu cũng phải gọi điện thoại báo bình an cho em mà.”

Tống Miên nghe vậy sửng sốt, trầm mặc hồi lâu cuối cùng chỉ có thể thấp giọng nói một câu: “Xin lỗi, chị quên mất.”

Quên mất?

Trong lòng Mạnh Viễn như bị kim đâm, vừa chua xót vừa đắng chát, cậu ấy muốn biết bản thân mình quan trọng tới mức nào, đến cả báo bình an cũng quên mất?

“Ba ngày nay chị đã đi đâu? Chị nên về từ lâu rồi, tại sao hôm nay mới tới?” Mạnh Viễn lại hỏi.

“Xin lỗi.”

Tống Miên trầm mặc cúi đầu, Mạnh Viễn rất ghét dáng vẻ này của cô, trầm mặc, khép kín, từ chối người khác nhìn trộm bí mật của cô cũng từ chối người khác tới gần và quan tâm, nhưng cậu ấy không thể làm gì cô, cậu ấy không có tư cách nổi giận với cô, Mạnh Viễn xoa mặt cô, hơi bất đắc dĩ nói:

“Chị đừng xin lỗi nữa, chị không muốn nói thì thôi, nhưng em muốn nói, Tống Miên, mấy ngày nay em tìm chị tới mức sắp điên rồi chị biết không? Em tìm từ thành phố B tới Mạnh Trại, em sợ chị gặp phải nguy hiểm, nhưng em không dám báo cảnh sát, sợ chị muốn trốn tránh một số người, sợ chị sẽ bị bại lộ sẽ bị phát hiện, nhưng, em càng sợ... Càng sợ là bản thân chị muốn đi, em sợ là bản thân chị muốn chạy trốn, hơn nữa đi rồi sẽ mãi mãi không trở về nữa.”

“Xin lỗi, xin lỗi...” Ngoại trừ xin lỗi Tống Miên không biết nên nói gì nữa, không phải người nhà, hơn cả người nhà, cô không dám tin trên thế giới này thật sự có người quan tâm cô như vậy.

Mấy năm nay cô vẫn luôn không dám về nhà, một mặt là bởi vì Lục Thanh Hoài, một mặt là bởi vì ngôi nhà đó không có gì đáng để cô lưu luyến cả, nhưng ngoại trừ Tống Vũ, em trai của cô, người thân duy nhất trong ngôi nhà đó khiến cô có một chút ấm áp, mấy năm nay cô không dám nhớ tới cậu, tính cách của Mạnh Viễn lại rất giống cậu, dáng vẻ cũng rất giống, cô chống cự muốn cách xa cậu ấy theo bản năng, nhưng lúc này, cô thật sự rất nhớ Tống Vũ, cũng rất muốn xem Mạnh Viễn như người nhà, coi cậu ấy là em trai ruột.

Mạnh Viễn nhìn thấy nước mắt của cô lăn theo gò má rơi xuống nền xi măng, làm xáo trộn một khoảng lặng,, hốc mắt cay cay, yết hầu chuyển động, giọng nói của cậu ấy khô khốc đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Tống Miên, có phải chị muốn rời đi không?”

Tống Miên ngẩng đầu, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, giả bộ không sao nói: “Đi đâu? Ở đây có học sinh của chị, có người nhà của chị, đây mới là nhà chị, chị có thể đi đâu được chứ?”

Mạnh Viễn liên tục gật đầu, cúi đầu giọng khàn khàn nói một câu: “Chị không sao là được, em về trường đây.” Rồi cậu ấy quay người định rời đi.

“Đợi một chút.” Tống Miên gọi cậu ấy lại, Mạnh Viễn quay đầu nhìn cô, Tống Miên sờ túi chuẩn bị chút tiền cho cậu ấy nhưng lại sờ được tấm thẻ hôm qua Lục Thanh Hoài đưa cho cô.

Thân thể cô rõ ràng khựng lại, Mạnh Viễn cũng nhận ra được sự bất ổn của cô, khẽ hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao.” Tống Miên đáp một tiếng mơ hồ quay người vào trong phòng lấy một phong thư trong ngăn kéo rút năm trăm nghìn ra đưa cho Mạnh Viễn, vẻ mặt Mạnh Viễn hơi khó chịu lập tức từ chối.

“Ngoan nào Tiểu Viễn, cầm lấy đi. Lúc về đừng tiết kiệm tiền, hãy mua một tấm vé giường nằm thoải mái nghỉ ngơi cho tốt, thật sự xin lỗi, là chị không tốt hại em khổ sở mấy ngày nay, em quay về ăn cơm, ngủ nghỉ thật tốt, có thời gian thì đi mua một bộ quần áo mới, đừng tiết kiệm như vậy nữa, hết tiền thì gọi điện, chị lại gửi cho em một ít, trong nhà cũng không cần lo lắng, chị sẽ chăm sóc tốt cho Nam Nam, em chỉ cần chăm chỉ học tập là được.” Tống Miên cười với cậu ấy, giống như một người chị gái, cũng giống như một người mẹ.

Mạnh Viễn trầm mặc gật đầu.

“Em sẽ trả lại tiền cho chị.”

“Được.” Tống Miên biết lòng tự trọng của cậu ấy rất cao nên cũng không từ chối.

“Chị cũng vậy, phải chăm sóc bản thân cho tốt.”

“Được.” Tống Miên cười dịu dàng.

Mạnh Viễn quay người rời đi, đúng lúc gặp cô giáo Lý vừa đi trực ban trở về, Mạnh Viễn lễ phép chào hỏi: “Chào cô giáo Lý.”

Cô giáo Lý vừa ngáp vừa đi tới, thấy Tống Miên quay về mới lên chút tinh thần hỏi cô có gặp phải nguy hiểm hay phiền phức gì không.

Tống Miên kiên nhẫn nghe cô giáo Lý liên tục hỏi han quan tâm từ đầu đến cuối đều mỉm cười một cách dịu dàng.

Cuối cùng cô giáo Lý lẩm bẩm một câu: “Không biết đứa trẻ Mạnh Viễn này đang khó chịu cái gì, ai cũng biết lúc mới đầu em ấy không thích cậu, nhưng sau này em ấy lại là người tôn trọng cậu nhất, mấy ngày nay em ấy không tìm thấy cậu nên đã tìm tới mức sắp điên luôn rồi, nhưng tớ không hiểu, em ấy cũng không phải là đứa trẻ không hiểu phép tắc, tại sao nhiều năm như vậy cứ gọi thẳng tên cậu không chịu gọi cậu một tiếng cô giáo, cho dù không gọi là cô giáo, cậu cũng không lớn hơn em ấy bao nhiêu, em ấy đến chị cũng không gọi một tiếng.”

Tống Miễn mỉm cười dịu dàng: “Không sao đâu, em ấy thích gọi thế nào thì gọi thế ấy.”

“Cậu đúng là tốt tính thật đấy.” Cô giáo Lý lẩm bẩm một câu rồi không nhịn được chìm vào giấc ngủ.

Tống Miên đợi cô giáo Lý ngủ say, đến khi tiếng ngáy vang lên thì nụ cười trên mặt cô mới biến mất, đôi mắt mệt mỏi, trống rỗng vô hồn, cả người uể oải, vết đỏ trên cơ thể chưa tan vẫn có cảm giác đau đớn, nhưng cô không còn buồn ngủ nữa, ngừng một chút rồi ngồi xuống trước bàn bắt đầu soạn giáo án, học sinh của cô vẫn còn đang đợi cô.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, Tống Miên lại bắt đầu cuộc sống bình thường của một giáo viên, ban ngày giảng dạy tri thức cho học sinh, buổi tối soạn giáo án, như những ngày tháng trước kia.

Đã gần một tuần, Lục Thanh Hoài không có bất cứ động tĩnh gì, Tống Miên hơi đánh mất cảnh giác, hoặc có thể nói là cô mệt rồi, so với việc cho rằng Lục Thanh Hoài đột nhiên nghĩ thông suốt cho nên mở lòng từ bi muốn bỏ qua cho cô, thì cô bằng lòng tin là Lục Thanh Hoài chưa tìm ra nơi này hơn, nhưng đây cũng là chuyện sớm muộn, Lục Thanh Hoài cho cô một tấm thẻ ngân hàng chắc chắn là có lý do của hắn, mặc dù cô cẩn thận không sử dụng tiền trong thẻ của hắn mà mượn tiền của người qua đường, nhưng hắn chắc chắn có cách khác để tìm được cô. Cho nên cô cũng không ôm bất kỳ hy vọng gì vào tương lai của mình, tất cả đều tùy theo ý hắn.

Tống Miên cầm mấy cuốn sách xoa bóp cái cổ đau nhức, đi trên hành lang về phòng ký túc xá, cô giương mắt nhìn về phía trước, trong lòng thấy hơi kỳ lạ, bình thường buổi tối cô giáo Lý sẽ trực ban ở ký túc xá học sinh ở trường học, trước khi rời khỏi phòng đều sẽ để đèn cho cô phòng trường hợp về quá tối không an toàn, nhưng hôm nay cả trong phòng và ngoài hành lang đều tối đen như mực chỉ có một chút ánh trăng rọi vào chiếu sáng con đường cô đi.

Cô đứng yên trước cửa, xung quanh vô cùng yên tĩnh, gió đêm nhẹ thổi tới khiến cô hơi lạnh, cô co người lại, cắm chìa khóa vào ổ, nhưng cô vẫn không dám vặn, trong lòng lo sợ không yên, luôn cảm giác sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Do dự hồi lâu, Tống Miên mím chặt môi vặn chìa khóa, cánh cửa cũ kỹ bị đẩy ra, tiếng két vang lên, trong phòng yên lặng, không có gì khác thường, Tống Miên thở ra một hơi lúc này mới thả lỏng, bất giác bật cười, nhưng một giây sau nụ cười của cô đã đông cứng lại trên khuôn mặt, giọng nói quen thuộc của Lục Thanh Hoài vang lên, cả người cô cứng đờ, như rơi vào hầm băng, cả người rét run.

Hai chân Tống Miên run rẩy, cô sợ hãi căng thẳng tới mức hô hấp không thông, sợi dây trong đầu căng chặt, cô nghe thấy tiếng thì thầm dịu dàng của đối phương như một tiếng thở dài:

“Đã lâu không gặp, Miên Miên.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.