Chương trước
Chương sau
“Em không phải... không phải tội phạm giết người, em không muốn giết anh... là anh, là anh ép em...” Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh kết hợp với không khí nóng khiến Tống Miên hít thở không thông, cô khó chịu nói không thành câu, cúi đầu hoảng loạn lùi về sau khóc thất thanh, khóc đến buồn nôn.

Tinh thần cô đang bên bờ vực sụp đổ, cô cảm giác mình như một bệnh nhân tâm thần rơi vào vòng xoáy suy nghĩ, bị kéo vào những ma chú của hắn, tự hoài nghi, tự công kích, tuyệt vọng thống khổ, nội tâm hoàn toàn bị xé thành hai thái cực khác nhau, một bên điên cuồng công kích cô, tất cả là do cô sai, cô là đồ điên, đồ quái vật, phế vật cho nên tất cả mọi người mới muốn ức hiếp cô, là thứ đồ hỏng không đáng được yêu, bị chú định phải cô đơn, tất cả đều là những gì cô đáng phải chịu; một bên khác thì nỗ lực đánh thức ý chí của cô, không phải cô sai mà là do Lục Thanh Hoài, hắn luôn tổn thương cô, cưỡng ép cô, hắn luôn lợi dụng lời nói tẩy não khống chế cô, căn bản tâm lý hắn vặn vẹo muốn biến cô thành đồng loại của hắn nên cô tuyệt đối tuyệt đối không được để hắn toại nguyện. Cô phải kiên định, phải chống trả, dũng cảm phản bác hắn, hắn mới là người sai còn cô chưa từng làm sai gì cả, nói với hắn bất cứ thứ gì lấy danh nghĩa tổn thương người khác không đáng gọi là tình yêu.

Nhưng cô không làm được, thật sự không làm được, cô chỉ mới tự đấu tranh với bản thân thôi đã hao hết sức lực đến mức muốn ngất đi, theo tiếng nói ôn nhu của Lục Thanh Hoài vang lên, cô trơ mắt nhìn ánh sáng vốn mỏng manh kia bị dập tắt, phần ý chí gào thét đánh thức lý trí của cô bị che miệng ném vào nhà giam, cô hoàn toàn rơi vào bóng tối vô tận.

“Thôi bỏ đi Miên Miên, em đừng ngụy biện cho mình nữa.” Lục Thanh Hoài cười nhạo với thái độ trào phúng: “Con người sở dĩ khác với động vật là vì con người có ý thức có tư duy, còn em thì sao? Khoảnh khắc em đâm anh thì lí trí của em đã bị sự tự ti và hận ý nuốt hết sạch rồi, khi tức giận em đánh mất quyền khống chế hành động, em nói anh súc sinh, bị điên nhưng em thì tốt hơn chỗ nào? Hơn nữa vì sao em không phải tội phạm giết người? Chẳng lẽ em cảm thấy bản chất của sự việc đều là từ kết quả đi đến quyết định à? Vậy anh phải mang ơn với em vì em đã đâm vào vai anh chứ không phải tim, giữ lại cho anh một mạng đúng không? Miên Miên, em nghĩ như vậy thật sao?”

Lục Thanh Hoài bước đến, ép cô vào trong lòng ngực hắn trước bồn rửa bát, giọng nói hắn trầm thấp ôn nhu, ngữ điệu bình thản gần như không có gì sai sót, chỉ có câu hỏi khó hiểu luôn không ngừng nhắc đến những nghi ngờ của bản thân. Nhưng chính những phân tích nhẹ nhàng lý trí này lại khiến mâu thuẫn, tự tin và dũng khí của cô bị nghiền nát lần nữa, cô hoàn toàn đánh mất dũng khí giằng co, chỉ biết đẩy thân thể đang không ngừng sát lại của hắn lắc đầu không ngừng.

Trên môi Lục Thanh Hoài không còn tia máu nào nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng nâng khóe môi cười một cái rồi nhéo cằm Tống Miên, nhìn hai mắt đỏ bừng đẫm lệ của cô, hắn bèn cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào đôi môi căng mọng kia, thở dài nói: “Còn nữa, Miên Miên à, quên nói cho em, không chỉ tính tình yếu đuối mà lúc tức giận cũng phải có tự tin chứ, không thì cứ ra vẻ chịu đựng, lúc nào cũng phải tỏ ra đáng thương thì người khác mới khom lưng cúi đầu. Em lớn rồi, phải biết chịu trách nhiệm cho hành động của mình, hôm nay em đâm anh một dao, nếu anh muốn truy cứu trách nhiệm thì em phải làm thế nào? Miên Miên em không quyền không thế, không thân phận địa vị, em nói xem nên làm thế nào bây giờ?”

“Đừng nói nữa đừng nói nữa... anh chảy rất nhiều máu, em đưa anh đi bệnh viện... anh đừng nói nữa...” Tay Tống Miên bị hắn ấn lên tim, bàn tay dính đầy máu tươi, lồng ngực phập phồng liên hồi, nhiệt độ không ngừng truyền đến qua lớp áo sơ mi, Tống Miên muốn trốn nhưng không trốn được, cô chỉ có thể khóc lóc, thật nhiều máu, anh chảy thật nhiều máu...

“Miên Miên, anh chính là sự tự tin của em, anh luôn nguyện ý là tự tin của em hiểu không?” Giọng nói Lục Thanh Hoài càng ngày càng thấp, ánh mắt cũng càng lúc càng quấn quýt si mê, đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn cô chằm chằm, khoảng cách giữa bọn họ thật sự quá gần, hơi thở dây dưa, hắn chậm rãi dán lên môi cô một nụ hôn triền miên ôn nhu.

Eo Tống Miên dựa vào vách tường lạnh ngắt, cô bất lực thừa nhận nụ hôn sâu cường ngạnh của hắn, nụ hôn này mang theo dục vọng và tình cảm mãnh liệt, hắn giữ gáy cô hôn cô hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều hỏi, Miên Miên em hiểu không? Em hiểu không? Cô hiểu mà, lúc nào cũng hiểu, nhưng chính tay hắn xé rách lời nói dối này, chính miệng hắn tàn nhẫn nói cho cô rằng hắn không phải chỗ dựa của cô, hắn là người khởi xướng hết thảy, cô khóc không ngừng, bởi thế Lục Thanh Hoài lại nhịn đau ôm cô vào lòng an ủi, cuối cùng lăn lộn không biết bao nhiêu lâu hai người mới đến được bệnh viện, vốn Lục Thanh Hoài không muốn để Tống Miên đến nhưng cô kiên trì muốn đi nên hắn cũng đành kệ.

Vừa đến bệnh viện hai người trực tiếp vào phòng cấp cứu, vai Lục Thanh Hoài còn đang cắm dao không thể tùy tiện rút ra, máu đã nhuộm toàn bộ phần người bên trái của hắn, máu nhỏ xuống theo tay áo trông vô cùng kinh khủng, những bệnh nhân khác sợ hãi vội vàng tránh xa hai người, y tá gọi bác sĩ đến xử lý khẩn cấp.

Y tá cảnh giác nhìn đôi nam nữ quan hệ kỳ lạ này rồi nghiêm túc nói với Lục Thanh Hoài: “Này anh, có phải anh gặp nguy hiểm gì không? Có cần tôi báo cảnh sát không?”

Tuy y tá kia nói chuyện với Lục Thanh Hoài nhưng ánh mắt lại nhìn Tống Miên chằm chằm đề phòng cô sẽ làm ra chuyện ngoài ý muốn tấn công người khác.

Tống Miên vẫn luôn ngơ ngác nhìn Lục Thanh Hoài, nghe vậy bèn ngơ ngác nhìn về phía y tá.

Lục Thanh Hoài cười trào phúng: “Cảm ơn cô, tôi thì không cần nhưng cô có thể hỏi vị tiểu thư đây có cần báo nguy không?”

Tròng mắt Tống Miên hơi dao động, đôi môi khô khốc giật giật không nói được câu nào, cuối cùng cô cúi thấp đầu, cơ thể run rẩy.

“Dao này phải lấy ra, chuẩn bị đưa vào phòng phẫu thuật.” Bác sĩ nói.

Tống Miên lập tức lo lắng ngẩng đầu nhìn hắn, Lục Thanh Hoài cười trấn an: “Đừng lo, không chết được đâu, em đi nộp viện phí cho anh trước đi.”

Bác sĩ liếc hắn một cái không nói gì.

Tống Miên lúng ta lúng túng gật đầu, cô theo bản năng làm theo mệnh lệnh của hắn.

“Mật mã em biết.” Lục Thanh Hoài lại nói.

950905, là sinh nhật cô.

Tống Miên gật đầu liên tục.

“Miên Miên em ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh được không?” Đầu hắn đầy mồ hôi lạnh nhưng vẫn ôn nhu cười với cô.

Tống Miên gật đầu cắn chặt môi nhìn bác sĩ đưa hắn vào phòng phẫu thuật, đèn đỏ sáng lên, cô đi vài bước mới nhìn thấy WC, đóng cửa lại ngồi trên bồn cầu, cơ thể cuộn lên, cô chôn mặt trong đầu gối, cuối cùng cũng không chống đỡ được áp lực mà khóc.

Cô vừa khóc vừa cởi quần rửa sạch chất bẩn giữa hai chân, cô chưa kịp tắm rửa đã mặc một bộ quần áo cao cổ quần dài đi theo hắn đến bệnh viện, giờ phút này những chất lỏng đó càng lau càng nhiều, trong không gian WC nhỏ hẹp tràn đầy mùi tanh nồng, cô cắn môi dùng sức lau, lau như không biết đau là gì, thật sự chán ghét thống hận tột cùng, giống như tự ngược mà rửa sạch cơ thể mình.

Không biết qua bao lâu cô mới rời khỏi WC, lúc đang định dùng thẻ của anh cô mới nhớ, anh chưa phẫu thuật xong thì sao mà tính trước phí phẫu thuật để thanh toán? Hắn đưa cô cái này để làm gì?

Một giờ sau Lục Thanh Hoài từ phòng phẫu thuật đi ra, trên màn hình có một cuộc gọi nhỡ, hắn gọi lại, hai giây đã có người nghe.

“Anh Lục, Tống tiểu thư nửa tiếng trước đã đến nhà ga, bây giờ người đang ở nhà ga đi về phía xe khách thành phố W.”

Lục Thanh Hoài cầm điện thoại như có như không ừ một tiếng.

“Chúng ta có đi theo Tống Tiểu thư không?”

“Đi theo, đừng để phát hiện.”

“Được, anh Lục.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.