“Em không phải... không phải tội phạm giết người, em không muốn giết anh... là anh, là anh ép em...” Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh kết hợp với không khí nóng khiến Tống Miên hít thở không thông, cô khó chịu nói không thành câu, cúi đầu hoảng loạn lùi về sau khóc thất thanh, khóc đến buồn nôn.
Tinh thần cô đang bên bờ vực sụp đổ, cô cảm giác mình như một bệnh nhân tâm thần rơi vào vòng xoáy suy nghĩ, bị kéo vào những ma chú của hắn, tự hoài nghi, tự công kích, tuyệt vọng thống khổ, nội tâm hoàn toàn bị xé thành hai thái cực khác nhau, một bên điên cuồng công kích cô, tất cả là do cô sai, cô là đồ điên, đồ quái vật, phế vật cho nên tất cả mọi người mới muốn ức hiếp cô, là thứ đồ hỏng không đáng được yêu, bị chú định phải cô đơn, tất cả đều là những gì cô đáng phải chịu; một bên khác thì nỗ lực đánh thức ý chí của cô, không phải cô sai mà là do Lục Thanh Hoài, hắn luôn tổn thương cô, cưỡng ép cô, hắn luôn lợi dụng lời nói tẩy não khống chế cô, căn bản tâm lý hắn vặn vẹo muốn biến cô thành đồng loại của hắn nên cô tuyệt đối tuyệt đối không được để hắn toại nguyện. Cô phải kiên định, phải chống trả, dũng cảm phản bác hắn, hắn mới là người sai còn cô chưa từng làm sai gì cả, nói với hắn bất cứ thứ gì lấy danh nghĩa tổn thương người khác không đáng gọi là tình yêu.
Nhưng cô không làm được, thật sự không làm được, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu/3493588/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.