Tầm mắt của Tống Miên hướng về phía phát ra giọng nói, lúc này cô mới chú ý, ở bàn học nằm ngay góc khuất của cô có một người đàn ông đang ngồi.
Tống Miên đứng bất động tại chỗ không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn Lục Thanh Hoài đứng lên, xoay người, từng bước một đi về phía cô.
Khuôn mặt của hắn ẩn trong bóng đêm, Tống Miên không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhờ ánh sáng hắt lên bức tường trống nhỏ kia mà thấy được linh hồn dữ tợn đáng sợ của hắn.
Mà ngay khoảnh khắc sau khi cửa hoàn toàn đóng lại, cùm cụp một tiếng, cửa bị khóa trái. Tống Miên bị hắn giam cầm giữa ván cửa và ngực hắn, tận mắt nhìn thấy một tia sáng cuối cùng kia cũng hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, hai người hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.
Tống Miên vươn tay muốn bật đèn lên thì đã bị Lục Thanh Hoài chặn lại, túm được cô tay cô, bắt chéo hai tay cô sau lưng. Lục Thanh Hoài một tay túm lấy eo cô vào lòng, một tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại ấm áp của cô. Hắn xoay đầu khẽ cắn vành tai cô, thấp giọng hỏi: “Bé cưng, có nhớ anh không?”
Tống Miên ngập trong hơi thở của người đàn ông ấy. Trên người hắn tràn đầy mùi thuốc, đồng thời lại mang theo hương vị sạch sẽ mát lạnh quen thuộc. Hơi nóng trong lúc hô hấp phả lên cổ cô.
Cô run run, căng thẳng, không biết phải làm sao, không biết vết thương trên người hắn thế nào rồi nên cũng không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu/3493590/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.