Lục Thanh Hoài đột ngột xoay người, giữ lấy hông cô, bế cô đi về phía trước vài bước, hắn đặt cô lên nắp bàn phím đàn piano, sau đó đè cổ tay cô, bóp cằm cô, hung hăng hôn cô.
Hắn ngấu nghiến môi cô một cách thèm khát, lưỡi luồn thẳng vào giữa hai hàm răng cô, quấn lấy lưỡi cô không để cô thoát khỏi.
Nước mắt của Tống Miên chảy xuống nơi môi hai người chạm vào nhau, nó có vị mặn chát. Cô nhiệt tình đáp lại, hai tay ôm chặt vai hắn, dính vào người hắn, hai chân quấn quanh eo hắn với sự chủ động chưa từng có.
Cô chưa bao giờ sợ mất Lục Thanh Hoài như bây giờ, vì vậy cô chỉ có thể liều mạng chủ động và cố gắng hết sức để giữ hắn lại.
Lục Thanh Hoài gần như hôn cô một cách thô bạo, hắn giữ lấy eo cô hơi nhấc cô ra khỏi mặt ngoài đàn piano, bàn tay di chuyển lên trên đùi cô, chạm vào mông cô rồi cởi quần lót của cô ném sang một bên.
Trong lúc hoảng hốt, Tống Miên như nghe thấy tiếng khuy kim loại và tiếng kéo khóa quần, cô bị hôn đến mức mất đi lý trí, chưa kịp phản ứng thì hai chân đã bị tách ra, bị ấn sang hai bên.
Không màn dạo đầu, côn thịt cứng rắn, nóng hổi thọc sâu vào tiểu huyệt vẫn còn khô ráo.
"Ư... đừng mà..." Tống Miên run rẩy đau đớn cầu xin hắn.
Cả người cô áp sát vào đàn piano, đôi tay gầy trắng nõn chống lên nắp đàn để cơ thể không lắc lư qua lại.
“Đừng cái gì?” Lục Thanh Hoài nắm mắt cá chân của cô, kéo cô về phía trước, sau đó hắn kéo quần áo của cô lên, thô bạo xoa nắn đầu ngực cô, dùng giọng nói dịu dàng trầm thấp, ghé sát vào tai cô hỏi.
"Đừng... đừng ở đây, đừng mạnh như vậy, nhẹ, nhẹ thôi được không? A Nghiên, van xin anh..."
Giống như là cố ý, mỗi lần Tống Miên mở miệng nói một hai câu đều bị đâm sâu vào bên trong đánh tan ý thức và lời nói của cô, khiến cô không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
"Không muốn ở đây, vậy em muốn ở đâu?"
"Hành lang, sân thể dục hay là phòng học?"
"Hả? Bé cưng? Để mọi người cùng nhau xem chúng ta làm tình hả?"
Lục Thanh Hoài hạ thấp người xuống, gập chân cô vào ngực cô, đâm côn thịt cương cứng vào trong, đồng thời đôi mắt đen mang ý cười khóa chặt đôi mắt đẫm lệ mơ màng của cô, nhẹ giọng hỏi.
"Không, huhu, A Nghiên, đừng mà, đừng như vậy..."
Tống Miên nghe vậy điên cuồng lắc đầu, tiểu huyệt vốn khô khốc và căng chặt vào lúc này càng khiến hắn không di chuyển được, hắn động đậy một chút cũng khiến cô cảm thấy bị xé rách vô cùng đau đớn.
Tống Miên gần như khỏa thân nằm ngửa trên đàn piano, khóc lóc yếu ớt, cả về tâm lý lẫn thân thể của cô đều khó chịu đến cực hạn.
Tại sao?
Tại sao hắn nói yêu cô mà lại muốn tổn thương cô? Tại sao hắn lại trưng ra nụ cười khinh bỉ, chế giễu đó với cô?
Cô bị hắn xâm chiếm, chiếm hữu, cơ thể cô di chuyển theo động tác của hắn, trong đầu cô ngập tràn câu nói của hắn "Em rời xa anh được sao?".
Nó đã in sâu vào tâm trí cô, cô không thể quên được vẻ mặt và giọng điệu của anh khi hắn nói điều đó.
Đau đớn giống như bị kim đâm sâu vào trong, giống như là xương cốt toàn thân bị nghiền nát, cô cứ nghĩ tới là lại đau đến mức muốn khóc.
"Không? Tại sao lại không?" Lục Thanh Hoài dịu dàng hôn lên khóe mắt ướt đẫm của cô, hắn nở nụ cười dị thường, lộ ra sự lạnh lùng và điên cuồng bị đè nén: "Bé cưng, rõ ràng em biết anh sẽ tức giận, anh sẽ trừng phạt em, em sẽ sợ hãi, sẽ khóc lóc, nhưng tại sao em vẫn làm như vậy? Tại sao lúc nào cũng không nghe lời, không ngoan ngoãn chút nào?"
"Bé cưng, em đang cố tình chọc tức anh sao?"
"Không không không, A Nghiên, em biết sai rồi, cầu xin anh nhẹ thôi huhu, em đau quá..."
Tống Miên không thể chịu đựng được nữa, côn thịt của hắn giống như một thanh gỗ xuyên qua tiểu huyệt và đâm thẳng vào thân thể của cô. Những giọt nước mắt đau đớn chảy dài trên má cô, cô nắm lấy quần áo trước ngực hắn, van xin một cách đau khổ.
“Quá tam ba bận, đây là lần cuối cùng.” Lục Thanh Hoài áp đôi môi ấm áp của hắn vào tai cô, hạ thấp giọng nói, hắn nói từng chữ một bằng giọng nhẹ nhàng để cô có thể nghe rõ ràng từng chữ: "Bé cưng, nếu như có lần sau, anh nhất định sẽ nhốt em lại, sau đó trừng phạt và những đau đớn em phải chịu sẽ không đơn giản như bây giờ, không tin em có thể thử xem."
Những lời đe dọa và cảnh cáo trần trụi kia khiến Tống Miên khóc lóc, lắc đầu hứa rằng sẽ không có lần sau, động tác của Lục Thanh Hoài cuối cùng cũng dịu xuống.
Hắn nắm cánh tay Tống Miên kéo cô lên, vòng tay cô qua sau gáy hắn, hai chân cô lại vòng qua eo hắn.
Trong khi hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh và mềm mại của cô, ngón tay trắng nõn, xương cốt rõ ràng của hắn di chuyển xuống dưới chạm vào đóa hoa của cô.
Hắn dùng kỹ thuật cao siêu xoa nắn miệng huyệt của cô, nhanh chóng khiến cô chảy nước để giảm bớt cơn đau đớn, đồng thời các ngón tay của hắn tiếp tục vuốt ve nhẹ nhàng âm đạo đang căng chặt và run rẩy vì nhạy cảm của cô. Còn cô thì vùi đầu vào vai hắn không khỏi thấp giọng rên rỉ một tiếng, sau đó trong mắt hiện lên một chút ý cười.
Lục Thanh Hoài rút côn thịt ra, cọ xát côn thịt cứng ngắc của mình vào miệng huyệt của cô, sau khi đã dính đầy dâm thủy của cô thì từ từ đút vào.
Động tác của hắn không mạnh, có thể gọi là dịu dàng, hắn ngửi hương thơm trên người cô, vùi mặt hôn lên xương quai xanh của cô rồi lưu lại nhiều vết đỏ.
Tống Miên thoải mái híp mắt, phát ra tiếng mèo con rên rỉ, cô đã hoàn toàn đắm chìm trong chuyện tình dục này.
Nhiệt độ và sóng tình ập đến, người cô đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, mấy sợi tóc lòa xòa dính vào trán, cô ôm lấy bả vai của Lục Thanh Hoài, di chuyển theo cử động của hắn, cuối cùng cũng cảm nhận được sự tuyệt vời của tình dục.
Tống Miên càng ngày càng ướt, cảm giác được chất lỏng ẩm áp không ngừng chảy ra từ tiểu huyệt, cô theo sự va chạm của côn thịt rồi lấy lại một chút lý trí gãi lưng hắn, khẽ thở dốc: "Sẽ bẩn đàn mất... sang bên kia..."
Lục Thanh Hoài cúi đầu liếc nhìn nơi giao hợp của hai người, trên đó dính đầy chất lỏng lấp lánh trong suốt, nước chảy như thác, lông của hắn cũng dính một ít chất lỏng của cô, hắn cong môi cười nhẹ, sau đó bế cô đến chiếc bàn ở bên cạnh.
Hắn ôm cô ngồi xuống ghế, Tống Miên ngồi lên đùi hắn, được hắn đỡ eo. Cô đỡ lấy vai hắn, cắn môi, chầm chậm nuốt trọn côn thịt cương cứng của hắn.
"Ưm... To quá..."
Tống Miên không khỏi thở dốc, sắc mặt đỏ bừng, khóe mắt còn đọng lại nước mắt.
Cô có một khuôn mặt nhỏ vừa ngây thơ vừa dâm đãng, cô lại đang nâng mông đẩy ra đút vào côn thịt của hắn.
Hai mắt Lục Thanh Hoài âm trầm, không nhịn được hung hăng đè eo cô xuống.
Côn thịt vừa to vừa dài lập tức đâm vào tử cung, cả hai đều thở dốc. Tống Miên phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt, quần áo chỗ vai hắn cũng bị cô nhéo nhăn.
“Bé cưng, có thoải mái không?” Lục Thanh Hoài dịu dàng hỏi, kéo quần áo của cô lên, há miệng ngậm lấy ngực cô.
Bầu ngực trắng nõn mềm mại vốn dĩ đã có những vết bầm tím rõ ràng do vừa nãy hắn tàn nhẫn xoa nắn, khi mang theo vẻ đẹp bị làm nhục, nó càng kích thích hắn chủ động thẳng lưng đẩy côn thịt lên tìm kiếm khoái cảm.
“Thoải mái, thoải mái…”
Đầu lưỡi của hắn quá nóng, bao quanh đầu ngực nhạy cảm của cô, mút liếm khiến nó sưng đỏ.
Tống Miên thẳng lưng muốn tránh né, lại đưa ngực của cô vào trong miệng hắn và càng bị hắn chơi đùa.
Giống như cảm thấy không tiện để eo hắn ra sức, Lục Thanh Hoài ôm cô đứng dậy, đặt cô lên bàn, đè hai chân cô ép sang hai bên, đột nhiên tăng nhanh tốc độ.
Nước ở nơi giao hợp của hai người nhanh chóng sủi bọt, kèm theo tiếng nước nhóp nhép, Lục Thanh Hoài nhiều lần đẩy côn thịt vào nơi sâu nhất, đút cả phần gốc vào.
Hắn đẩy vào tử cung mềm mại của cô, làm thật mạnh vào phần thịt mềm mại và nóng bỏng nhạy cảm của cô, khiến cô cao trào hết đợt này đến đợt khác, chất lỏng thấm ướt cái bàn dưới mông.
Tống Miên cao trào co quắp người lại, khoái cảm bùng nổ trong đầu cô, cô sững sờ nhìn người đàn ông đang ra vào không ngừng nghỉ trên người mình, cô khẽ rơi nước mắt.
Tốc độ của Lục Thanh Hoài càng lúc càng nhanh, hắn nhéo eo cô càng lúc càng mạnh, nhanh chóng va chạm thân thể của cô.
Hắn cúi người ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng hỏi: “Bé cưng, em ngoan ngoãn nghe lời hơn được không?”
Giọng Tống Miên khàn khàn không nói nên lời, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Thanh Hoài hôn lên môi cô, không ngừng nói "bé cưng, bé cưng" bên tai cô.
Giọng nói của hắn vô cùng dịu dàng, khàn khàn tràn đầy dục vọng và tình cảm, khiến cô mềm nhũn xương cốt.
Tống Miên cảm nhận được sự chiều chuộng và yêu thương trong lời nói của hắn, rơi nước mắt trong sự mơ màng và mâu thuẫn.
Vào giây phút cuối cùng, Lục Thanh Hoài rút ra, bắn tinh dịch lên đùi cô, xuất tinh xong, hắn lập tức nằm trên người cô, từ từ điều chỉnh hô hấp.
Tống Miên chủ động hôn lên mặt hắn, Lục Thanh Hoài quay đầu nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng ấm áp, một lúc lâu sau hắn cụp mắt xuống, tựa đầu vào cổ cô, dụi đầu ỷ lại.
Tống Miên bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, mọi đau đớn khổ sở trong nháy mắt được chữa khỏi.
Đôi mắt không thể nói dối, cô chắc chắn rằng A Nghiên yêu cô.
Và chỉ cần có tình yêu, mọi thứ khác đều không thành vấn đề.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]