“Không cho đi… Huhu anh không được đi…” Tống Miên như trẻ con, òa khóc to lên, cô điên cuồng ôm lấy hắn: “A Nghiên anh căn bản không hề thích em, anh vẫn luôn… vẫn luôn bỏ em dễ dàng như thế. Em không ngoan thì anh không cần em… Huhu em không muốn như vậy. A Nghiên em không cho em đi, em không cho phép anh bỏ em ở đây…”
Lục Thanh Hoài lạnh lùng nhìn cô sụp đổ khóc lớn, một vẻ mặt như tủi thân đến mức trời sắp sập xuống.
Nghe xong hắn cười lạnh một tiếng hung hăng nắm lấy cẳng tay trắng nón nhỏ bé của cô, hắn buộc cô phải lùi ra sau vài bước ép cô chống đỡ trên cây đàn piano to lớn.
Eo của Tống Miên chạm vào hộp đàn tạo ra cảm giác đau đớn, cô nghẹn ngào khóc muốn vùng vẫy nhưng lại bị giữ chặt không động đậy được.
Con người Lục Thanh Hoài đen láy lạnh nhạt, trên mặt không còn xuất hiện ý cười nào nữa.
Hắn trầm giọng lạnh nhạt gần như bất cận nhân tình, cay nghiệt mà tàn nhẫn: “ Vậy em tốt đến đâu hả Tống Miên? Em còn không phải biết giới hạn của anh mà còn cố năm lần bảy lượt khiêu khích ? Em muốn thăm dò đúng không ? Em muốn thăm dò anh rốt cuộc yêu em đến nhường nào, bao dung em ra sao đúng không?”
Lục Thanh Hoài dừng lại, con ngươi hắn đen trầm lại đầy lửa giận, khuôn cằm đường nét rõ ràng căng cứng. Cả người hắn âm trầm cực kì: “Tống Miên, anh nói với em gì rồi, em lại đáp ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu/3493563/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.