Buổi sáng khi Tống Miên tỉnh dậy, xung quanh đã không còn ai. Cô mở điện thoại lên xem thì đã hơn mười giờ. Sau khi đi vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ, cô liền chạy đến phòng đọc sách tìm Lục Thanh Hoài.
Lục Thanh Hoài đang ngồi ở bàn làm việc đeo tai nghe, quay lưng về phía cô. Tống Miên đi qua đó và ôm lấy hắn từ phía sau, vùi đầu vào cổ hắn dụi dụi nũng nịu.
Lục Thanh Hoài mỉm cười rồi gỡ tai nghe xuống, quay đầu hôn lên trên thái dương của cô, dịu dàng hỏi: “Ngủ ngon không?”
Tống Miên gật đầu. Cô dựa sát vào hắn, đưa ngón tay của mình xoa lên ngực hắn.
Lục Thanh Hoài nắm lấy những ngón tay của cô và dịu dàng nói: “Trên bàn đã chuẩn bị bữa sáng cho em, ăn một chút lót dạ đi. Buổi trưa anh nấu gì ngon ngon cho em ăn.”
Tống Miên ậm ừ nhưng cũng không động đậy, ngược lại tò mò lấy tai nghe của hắn đeo lên. Nghe được một hồi cô mới do dự hỏi: “A Nghiên, đây là tiếng Pháp à?”
“Ừm, nghe có vẻ không tệ phải không?” Lục Thanh Hoài kéo cánh tay của cô, rồi ôm vào lòng. Hắn mở cho cô xem thử phần mềm học tiếng Pháp trên điện thoại của mình.
Tống Miên thành thật lắc đầu. Cô không đánh giá cao, nghe thì có vẻ khó nhưng lại hiếu kỳ hỏi hắn: “A Nghiên, sao đột nhiên anh lại học tiếng Pháp vậy?”
“Không phải là em muốn đi du lịch sao? Sau này có khi dùng tới.” Lục Thanh Hoài tùy ý nói.
Tống Miên sờ cằm, khẽ hỏi: “Vậy anh có cảm thấy khô khan hay cực khổ gì không?”
“Cũng tạm.” Lục Thanh Hoài hôn vào lòng bàn tay của cô: “Một khi có hứng thú thì sẽ không cảm thấy khô khan nữa.”
Tống Miên gật đầu: “Vậy bây giờ anh học như thế nào rồi? Có nói được câu hoàn chỉnh chưa?”
Lục Thanh Hoài cười cười, ngừng một hồi rồi nói: “Câu đơn giản thì còn nói được, ví dụ…”
“Ví dụ?” Tống Miên nhìn hắn đầy mong chờ.
“Ví dụ, Je taime toujours.” Lục Thanh Hoài cố ý hạ thấp giọng nói dịu dàng và ngọt ngào của mình. Một tràng tiếng Pháp hoa mỹ vừa vặn lọt vào tai cô.
“A Nghiên, câu anh vừa nói có nghĩa là gì?” Tống Miên chìm đắm trong ánh mắt và giọng nói dịu dàng của hắn, đọc thầm và ngơ ngác hỏi.
“Nghĩa là em là cún con.” Lục Thanh Hoài nhéo chiếc mũi nhỏ của cô, cười nói.
“Anh mới là cún con, chắc chắn là anh gạt em, nói nhanh đi, rốt cuộc nó có nghĩa là gì, A Nghiên nói cho em biết đi mà!” Tống Miên nhăn mặt trách đánh nhẹ hắn một cái, sau đó lại ôm tay hắn ôm nũng.
“Ừm… Nói cho em nghe cũng được, hôn anh một cái trước đã.” Lục Thanh Hoài nhướng mày, trong mắt hiện ra ý cười, đưa ra yêu cầu với cô.
Tống Miên vui vẻ ôm mặt hắn rồi hôn liên tiếp mấy lần lên môi, sau đó sốt sắng hỏi: “Đủ chưa? Nói nhanh nào, rốt cuộc nó có nghĩa là gì thế?”
“Nghĩa là anh mãi mãi yêu em.” Đôi mắt đen sâu thẩm của Lục Thanh Hoài nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô, thì thầm nói.
“Em mãi mãi yêu anh…ừm…” Tống Miên nhỏ tiếng lặp lại, lời vừa dứt thì bị hôn tiếp.
“Ừm, em yêu anh, anh biết rồi, anh cũng yêu em.” Khóe môi Lục Thanh Hoài nhếch lên một đường cong nhẹ, lợi dụng lúc cô đang lờ mờ mà bịt kín toàn bộ miệng cô, đem tất cả những lời nói của cô nuốt xuống.
Tống Miên phẫn nộ đập vào vai hắn một cái, sau đó ngoan ngoãn hôn đáp lại. Cô vòng tay ôm lấy hắn hôn thật sâu.
Sau nụ hôn dài và sâu, Tống Miên thở hổn hển dựa vào cánh tay Lục Thanh Hoài, ngón tay đặt trên ngực hắn tùy ý xoay tròn.
Lục Thanh Hoài dùng đầu ngón tay xoa lên khuôn mặt hồng hào ấm áp của cô, đột nhiên dùng giọng nói ấm áp khàn khàn hỏi: “Bé cưng, em đã nghĩ ra sau khi tốt nghiệp sẽ đến trường đại học nào chưa?”
Tống Miên sững người ra rồi thật thà lắc đầu. Cô chỉ nghĩ cho dù ở đâu miễn là có A Nghiên bên cạnh là được, chứ chưa hề nghĩ đến chuyện kỳ thi đại học dựa trên điểm số mà quyết định vận mệnh của một người. Với số điểm hiện tại, lỡ như tương lai hai người bọn họ bị tách ra thì làm sao?
“A Nghiên, nếu như chúng ta… nếu như chúng ta lên đại học không chung một trường phải tách ra thì làm sao?” Tống Miên đột nhiên lo lắng, hoảng sợ hỏi hắn.
“Đừng lo, chỉ cần em cố gắng hết sức là được.” Ngón tay Lục Thanh Hoài và cô đan với nhau: “Miên Miên, em đi đâu thì anh đi đó, cho dù như thế nào thì chúng ta cũng không tách ra.”
“Không được!” Sắc mặt Tống Miên đột nhiên trở nên nghiêm túc, giọng nói có chút lo lắng.
Ý của hắn là sẽ từ bỏ tương lai của mình để cùng cô học chung trường, tuyệt đối không được như vậy. Dựa vào số điểm của hắn hoàn toàn có thể trúng tuyển vào những trường đại học hàng đầu trong nước. Cô không muốn hắn vì cô mà hy sinh như vậy.
Cô kiên quyết nói: “A Nghiên, anh xứng đáng nhận được những điều tốt nhất, em không thể để anh hy sinh tiền đồ của mình để đổi lấy việc chúng ta bên nhau.”
Nụ cười trên mặt Lục Thanh Hoài nhạt đi, hắn kìm nén cảm xúc một lúc rồi mới trầm mặc nói: “Miên Miên, chúng ta nói chuyện này sau nhé.”
“Cho dù là sau này nói thì vấn đề này cũng không thay đổi.” Thái độ của Tống Miên kiên quyết khác thường nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm của Lục Thanh Hoài thay đổi bất thường, cô sợ hắn sẽ cảm thấy ý tốt của hắn bị cô phụ lòng. Cô vội vàng đè nén cảm xúc xuống, nhanh chóng mềm lòng ôm lấy cánh tay hắn và nói: “A Nghiên, anh đừng giận với lo lắng, chúng ta thực sự không cần ai phải hy sinh để được ở bên nhau, em cũng có thể cố gắng. A Nghiên, em cũng sẽ có thể nỗ lực để gần bên anh, cố gắng cùng anh thi chung một trường đại học, anh tin tưởng em được không?”
“Anh tin em, anh cũng không có.” Lục Thanh Hoài bất lực nở ra một nụ cười, vỗ nhẹ lưng an ủi cô: “Anh chỉ cảm thấy cho dù là chuyện gì, việc chúng ta bên cạnh nhau mới là quan trọng nhất. Hy sinh hay không hy sinh cũng không sao cả, bởi vì so sánh những thứ gọi là hy sinh với việc chúng ta lỡ mất thời khắc và những chuyện dài đằng đẵng sẽ càng khiến anh buồn hơn.”
Cô không hiểu.
Hắn chưa sẵn sàng mở lồng để con chim nhỏ của mình bay đi, chưa chắc con chim nhỏ của hắn sau khi chứng kiến được những cảnh phồn hoa của thế gian sẽ lại quay trở về. Không dám chắc con chim nhỏ của hắn sẽ không bị người khác lừa gạt rồi rời bỏ hắn. Cũng không chắc con chim nhỏ của hắn sẽ không gặp được chủ nhân khác yêu thương và sủng ái cô đến mức bỏ đi cùng người đó, không luyến tiếc, không lưu luyến, cũng không bao giờ quay đầu nhìn lại.
Con chim nhỏ, một khi mọc đủ cánh sẽ muốn bay đi. Nhưng nếu lỡ như một ngày nào đó chim nhỏ của hắn phát hiện cánh của nó bị chủ nhân mà nó hết lòng tin tưởng bẻ gãy, phát hiện ra chân của nó cũng bị đeo xiềng xích, phát hiện ra bản thân vô tri vô giác mà bị nhốt trong lồng. Vậy thì chim nhỏ của hắn sẽ đối mặt ra sao? Lại nên đau khổ và tuyệt vọng như thế nào đây?
“A Nghiên không thể được. Dù sao cũng còn một năm, em sẽ cố gắng thật tốt, em nhất định sẽ dựa vào năng lực của mình để thi chung vào một trường với anh có được không?” Tống Miên nhìn hắn với đôi mắt sáng ngời và tràn đầy hy vọng.
Lục Thanh Hoài đè nén đi sự u ám và tội lỗi trong mắt, dẹp đi những suy nghĩ bi quan và vô nghĩa trong lòng, lấy lại dáng vẻ bình tĩnh và mạnh mẽ.
Hắn dùng đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, gật đầu cười nói: “Vậy từ nay về sau trong chuyện học hành, anh sẽ không cho em được dây dưa nữa, hết thảy đều phải tuân theo kế hoạch anh lập ra cho em, không hoàn thành sẽ bị phạt.”
“Tất nhiên rồi! Tất cả đều dựa theo yêu cầu cao nhất.” Tống Miên tràn đầy tự tin nói.
“Vậy kỳ nghỉ hè này em sẽ không được nghỉ ngơi, anh cần phải bù lại kiến thức trước đây cho em một chút.”
“Được, bây giờ em sẽ đi tìm lại sách vở cũ.” Tống Miên nói rồi định rời khỏi lòng hắn.
“Tạm thời anh không vội.” Lục Thanh Hoài kép tay cô ngồi lại lên đùi mình, cúi người ôm lấy cô và thì thầm nói: “Ngoan, để anh ôm thêm một chút.”
“Ừm.” Tống Miên phát hiện tâm trạng của hắn từ nãy đến giờ có vẻ không được tốt thì bèn ngoan ngoãn để cho hắn ôm. Nhưng tư thế cô ngồi có chút không thoải mái, vô thức xoay người lại trong lòng hắn.
Không cảnh giác mà bị đánh vào mông một cái, cô xấu hổ kêu lên một tiếng “Ui” khi nhận ra vật cứng đã thức tỉnh đâm dưới đùi cô.
Lục Thanh Hoài cắn vào vành tai của cô và uy hiếp nói: “Lộn xộn gì đấy? Hả? Lại muốn làm tình à?”
Giọng nói của hắn khàn khàn trầm thấp, từ tính mà mê người, cực kỳ quyến rũ.
Tống Nghiên nghe vậy thì đỏ mặt, giống như không biết từ bao giờ Lục Thanh Hoài nói những chuyện tán tỉnh này lại không còn e dè nữa. Cảm thấy hai người đã hòa hoãn, cô bèn nắm chặt tay đánh vào hắn: “Anh… anh không được nói những lời này!”
Lục Thanh Hoài khẽ cười, áp môi mỏng của mình vào tai cô, dùng đầu lưỡi ướt át liếm lên. Cả người cô run rẩy, vành tai đỏ ửng lên, hắn chậm rãi dỗ dành: “Những lời nói đó là lời gì?”
“Anh… anh biết mà…” Tống Miên cắn chặt môi, máu trên người dồn hết lên đỉnh đầu. Cô đỏ mặt đến hộc máu, yếu ớt giãy giụa đẩy ngực hắn.
“Em không nói rõ ràng thì sao anh biết được?” Lục Thanh Hoài vẫn tiếp tục dồn hỏi, môi đã kề sát môi cô mà nói chuyện.
“Anh chỉ biết bắt nạt em.” Rõ ràng là cố ý hỏi, Tống Miên nũng nịu buộc tội.
“Ừm.” Lục Thanh Hoài chồm lên cắn lấy môi cô, cười nói: “Anh chỉ bắt nạt em thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]