Từ sau ngày hội thể thao, Tống Miên không còn nhìn thấy Lý Nguyệt thêm lần nào nữa, những người trong lớp chưa từng nhắc tới cô ta như thể người này không hề tồn tại vậy, còn Tống Miên thì cũng bị ngó lơ một cách triệt để, cô giống hệt như một người vô hình.
Nhưng sự coi thường này xuất phát từ hai hướng, Tống Miên cũng chỉ coi Lục Thanh Hoài là người duy nhất trong lớp học này, ngoài hắn ra cô không còn trông đợi vào bất kỳ ai khác, cũng không có bất cứ ảo tưởng nào về tình bạn, cho nên bơ người khác đi cũng khiến cô vui vẻ dễ chịu hơn.
Bây giờ cô càng dính lấy Lục Thanh Hoài hơn trước kia, hầu như chuyện gì cũng làm với hắn, đặt biệt là sau kỳ nghỉ hè hai người gần như ngày nào cũng bám dính lấy nhau, Lục Thanh Hoài rời khỏi một chút cô cũng sẽ cảm thấy lo lắng.
Vào giờ phút này tâm trạng của Tống Miên cực kỳ kém, Lục Thanh hoài ôm tay cô rồi vỗ nhẹ vào lưng cô không nói một lời.
Tống Miên nép vào lòng hắn, cằm chống lên hõm cổ hắn, càng nghĩ càng tức, cô mím môi uất ức nói: “Bọn họ đúng là quá đáng!”
“Ừm.” Lục Thanh Hoài ngồi dựa vào ghế sô pha sờ cái đầu nhỏ của cô rồi thấp giọng đáp lại.
“Bọn họ dẫn em trai của em ra ngoài chơi cũng không ai nói với em một tiếng, em vừa tỉnh dậy trong nhà đã không còn ai, đến cả một mảnh giấy nhắn cũng không có, gọi điện thoại cho bọn họ cũng không được, khó khăn lắm mới gọi được thì giọng điệu của bọn họ lại rất khó chịu, nói là đã lên lớp mười hai rồi nên để em ở nhà học hành thật tốt, không có ai quan tâm em chút nào cả.” Cái miệng nhỏ của Tống Miên không ngừng lải nhải, càng nói càng cảm thấy uất ức trong lòng, giọng nói mang theo vẻ tủi thân.
“Không sao, anh ở bên em, chỉ có mình anh vẫn chưa đủ sao?” Lục Thanh Hoài dịu dàng dỗ dành xoa đôi má của cô một cách cưng chiều.
“Nhưng nói rõ là đi đâu với em rất khó khăn sao? Bọn họ chẳng nói câu nào đã rời đi khiến em... khiến em cảm thấy mình như bị vứt bỏ vậy.” Tống Miên ngồi thẳng người dậy vừa khó hiểu vừa tức giận nói.
“Cũng có thể là do chú và dì vừa nghĩ tới việc được ra ngoài chơi rất vui vẻ nên nhất thời sơ ý quên nói với em.” Lục Thanh Hoài rũ mắt cuốn một lọn tóc của cô thờ ơ nói.
Tống Miên cắn môi, cảm giác tủi thân lập tức tăng vọt: “Bọn họ lúc nào chả thế, chẳng bao giờ nhớ tới em, trong mắt bọn họ mãi mãi chỉ có em trai em, em vẫn luôn là một kẻ dư thừa, nếu em thật sự không quan trọng như vậy, nếu bọn họ thật sự không thích em tới như thế vậy thì tại sao ban đầu còn sinh ra em làm gì cơ chứ?”
Khuôn mặt bất ngờ bị cắn một cái, Tống Miên trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Lục Thanh Hoài che mặt xấu hổ nói: “A Nghiên, sao anh lại cắn em?”
“Ai bảo em dư thừa, không quan trọng?” Lục Thanh Hoài nắm lấy cổ tay cô vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Tống Miên thấy hắn như vậy thì lập tức mềm lòng nũng nịu sà vào lòng hắn nhỏ giọng lầm bầm: “Chẳng lẽ những điều em nói không phải là sự thật ư?”
Nhưng cô vừa dứt lời, xương quai xanh lại bị cắn mạnh một cái, cô đau đớn kêu lên còn chưa kịp vùng vẫy đã bị Lục Thanh Hoài ôm chặt vào lòng.
“Đồ không có lương tâm này, có phải em nói những lời này để làm tổn thương trái tim anh không?” Lục Thanh Hoài ôm chặt lấy cô kề bên tai cô thở dài một cách bất đắc dĩ, giọng điệu hết cách mà nói: “Bé cưng, anh thích em đến mức nào, em quan trọng với anh tới mức nào chẳng lẽ em không biết sao?”
Tống Miên ngẩng mặt trong vòng tay hắn, ánh mắt vô tội nhìn hắn, nhìn đến mức khiến trong lòng hắn ngứa ngáy và có chút buồn bực.
“Anh thích em thích tới mức có thể làm tất cả vì em, cũng bằng lòng vứt bỏ tất cả mọi thứ vì em, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?” Lục Thanh Hoài nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói trầm thấp vừa dịu dàng vừa thành khẩn.
“Đủ rồi đủ rồi.” Tống Miên vội vàng trả lời, cả người ngọt ngào như rơi vào trong hũ mật vậy, cô nũng nịu cọ vào cằm hắn, nở nụ cười tinh ranh nhìn hắn.
“Vậy còn cảm thấy mình dư thừa không quan trọng nữa không?” Vẻ mặt của Lục Thanh Hoài dịu lại, nâng khuôn mặt cô lên nhéo rồi cười hỏi.
Tống Miên vội vàng lắc đầu, một lát sau mới tựa vào ngực hắn khẽ bổ sung thêm: “Em có lương tâm mà, em nhớ hết những lần A Nghiên đối tốt với em, mãi mãi ghi nhớ không quên.”
Lục Thanh Hoài vuốt ve mái tóc của cô không lên tiếng, nhưng một giây tiếp theo trời đất quay cuồng, Tống Miên đột nhiên bị đè ngã xuống sô pha, đôi môi nóng rực đè về phía cô.
Tống Miên theo đó mở miệng nghênh đón sự xâm nhập của hắn, cánh tay chủ động vòng ra sau cổ hắn ngửa đầu đáp lại nụ hôn.
Trong lúc ý loạn tình mê, Tống Miên đột nhiên cảm thấy chân mình bị tách ra hai bên, côn thịt to cứng cọ hai lần lên miệng huyệt của cô, sau khi chảy ra một chút dịch thì tách môi thịt của cô ra rồi đâm vào.
Vừa nóng vừa căng phồng, Tống Miên không nhịn được cong eo lên, đôi chân thon dài quấn lên eo hắn để tiện cho hắn cắm vào sâu hơn.
Làm một lát, Lục Thanh Hoài dần không thỏa mãn, âm hộ ẩm ướt bị đâm đến mềm nhũn ra, hắn nâng mông cô lên, cắm côn thịt của mình vào chỗ sâu hơn trong cơ thể cô, quy đầu to tròn cách một lớp bao cao su mỏng gần như trong suốt đẩy mở cái miệng nhỏ của cổ tử cung của cô, phần eo đột nhiên dùng sức, đưa toàn bộ phần đầu vào trong, phần thân cũng chậm rãi đâm vào tử cung của cô.
“Ư đau...” Tống Miên không nhịn được cào vào lưng hắn rên rỉ cầu xin, đuôi mắt xuất hiện màu đỏ diễm lệ, khóe mắt đọng đầy nước mắt.
“Bé cưng ngoan, không đau, anh sẽ nhẹ một chút, làm chậm lại có được không?” Giọng nói của Lục Thanh Hoài khàn khàn vừa dỗ dành cô vừa làm càng hăng hơn.
Quả nhiên lời nói của người đàn ông trên giường như xe lửa chạy, Tống Miên cảng thấy những đợt làm càng mạnh hơn của hắn khiến cô bủn rủn mềm nhũn, cầu xin nói đừng mà.
“Miên Miên, Miên Miên...” Lục Thanh Hoài khom người đè chân cô khiến cô không thể động đậy được, sau đó tiện thể bấm eo cô đẩy côn thịt vào trong, hắn ghé bên tai cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn gọi tên cô một cách rất dịu dàng.
Cơ thể Tống Miên run rẩy dữ dội, bị hắn gọi trái tim cũng run rẩy lên theo động tác của hắn.
Cô nức nở đi đến cao trào, nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi, làm sao, làm sao đây?
Cô thật sự rất thích hắn, rất thích hắn...
“Miên Miên, Miên Miên...” Lục Thanh Hoài không dừng lại, vừa làm cô, vừa liên tục gọi tên cô.
Dục vọng cuồn cuộn theo làn sóng nhiệt, trên cơ thể hai người chảy đầy mồ hôi như thể vừa bước từ trong nước ra vậy. Lục Thanh Hoài khoác chân cô lên bả vai mình, tay đặt lên ngực cô, ra sức đẩy hông, côn thịt dính đầy dịch của cô, ướt sũng, lớp lông dày ngắn cũng dính đầy dịch thể của cô.
“Miên Miên, em là của anh, em là của anh...” Lục Thanh Hoài liên tục thì thầm, giọt mồ hôi trên trán rơi xuống ngực cô.
“Ưm…” Ý thức của Tống Miên mơ hồ, đầu óc mê man đáp lại.
“Bé cưng, nói đi, nói em là của anh.” Lục Thanh Hoài đột nhiên dùng sức, đâm vào sâu đẩy cơ thể của cô về phía trước một chút, một giây sau lại kéo eo của cô quay về chỗ cũ.
“Hu hu em là của anh, em là của anh...” Tống Miên bị đâm đến mức nhịn không được, liên tục nức nở.
“Anh là ai?” Lục Thanh Hoài không dừng lại.
“A Nghiên, anh là A Nghiên, A Nghiên của em...”
“Đúng, anh mãi mãi là A Nghiên của em...”
“Mãi mãi.”
Liên tục nhanh chóng đâm vào sâu, Lục Thanh Hoài cuối cùng cũng thở hổn hển bắn vào trong cơ thể của cô, đồng thời cũng đẩy cô lên cao trào.
Yên lặng một lát, bụng dưới của Tống Miên như co rút lại co quắp trên sô pha không muốn nhúc nhích. Lục Thanh Hoài vuốt sợi tóc rối loạn ướt nhẹp của cô, hắn rút khỏi cơ thể cô, sau khi buộc bao cao su lại thì ném vào trong thùng rác rồi ôm Tống Miên vào phòng ngủ, kéo chân cô ra để tiếp tục cuộc làm tình bất tận này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]