Từ sau ngày hội thể thao, Tống Miên không còn nhìn thấy Lý Nguyệt thêm lần nào nữa, những người trong lớp chưa từng nhắc tới cô ta như thể người này không hề tồn tại vậy, còn Tống Miên thì cũng bị ngó lơ một cách triệt để, cô giống hệt như một người vô hình.
Nhưng sự coi thường này xuất phát từ hai hướng, Tống Miên cũng chỉ coi Lục Thanh Hoài là người duy nhất trong lớp học này, ngoài hắn ra cô không còn trông đợi vào bất kỳ ai khác, cũng không có bất cứ ảo tưởng nào về tình bạn, cho nên bơ người khác đi cũng khiến cô vui vẻ dễ chịu hơn.
Bây giờ cô càng dính lấy Lục Thanh Hoài hơn trước kia, hầu như chuyện gì cũng làm với hắn, đặt biệt là sau kỳ nghỉ hè hai người gần như ngày nào cũng bám dính lấy nhau, Lục Thanh Hoài rời khỏi một chút cô cũng sẽ cảm thấy lo lắng.
Vào giờ phút này tâm trạng của Tống Miên cực kỳ kém, Lục Thanh hoài ôm tay cô rồi vỗ nhẹ vào lưng cô không nói một lời.
Tống Miên nép vào lòng hắn, cằm chống lên hõm cổ hắn, càng nghĩ càng tức, cô mím môi uất ức nói: “Bọn họ đúng là quá đáng!”
“Ừm.” Lục Thanh Hoài ngồi dựa vào ghế sô pha sờ cái đầu nhỏ của cô rồi thấp giọng đáp lại.
“Bọn họ dẫn em trai của em ra ngoài chơi cũng không ai nói với em một tiếng, em vừa tỉnh dậy trong nhà đã không còn ai, đến cả một mảnh giấy nhắn cũng không có, gọi điện thoại cho bọn họ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu/3493558/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.