Trong họa có phúc, nhờ vết thương trên chân Lục Thanh Hoài mà Tống Miên có lý do chính đáng để không đến nhà bà nội. Vì trong nhà không có người lớn nên bọn họ trải qua mấy ngày hoang dâm vô độ ở trên giường.
Thực ra vết thương trên chân Lục Thanh Hoài không hề nghiêm trọng, hắn đã tính toán chuẩn xác độ cao, góc độ rơi xuống, lực rơi và cả vết thương như thế nào, cho nên ngoại trừ chỗ mắt cá chân đỏ lên nhìn hơi nghiêm trọng ra thì sang đến hôm sau vết thương đã không còn đau nữa.
Ngược lại Tống Miên không biết chuyện, cô một lòng lo lắng cho vết thương của hắn nên hắn muốn dẫn cô ra ngoài chơi cô cũng không đồng ý, bởi vậy hắn bèn thuận lý thành chương vây cô lên giường đến tận ngày thứ ba của kì nghỉ mới đưa ra ngoài.
Lục Thanh Hoài đưa Tống Miên đến trung tâm thương mại mua quần áo mới, cô đã không còn sự hưng phấn như ban đầu, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc cầm một bộ quần áo Lục Thanh Hoài chọn vào thay.
Mắt nhìn của hắn lúc nào cũng tốt nên gần như cô mặc bộ nào là mua bộ ấy, mới một lúc mà tủ đồ cô đã có thêm ba chiếc váy.
Thấy Lục Thanh Hoài còn muốn chọn tiếp, Tống Miên lập tức giữ chặt tay hắn từ chối: “A Nghiên đủ rồi đủ rồi, em từ bỏ, trong nhà còn rất nhiều đồ chưa mặc nữa.”
Lục Thanh Hoài cầm một chiếc váy lụa màu xanh nhạt ướm lên người cô rồi nhăn mày nói: “Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu/3493557/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.