“Chuyện này chúng ta chưa xong đâu.”
Lục Thanh Hoài nhẹ nhàng bỏ lại một câu rồi không thèm để ý tới phản ứng của những người xung quanh, ôm Tống Miên đi ra ngoài.
Tống Miên ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn, tránh né ánh mắt tò mò của những kẻ nhiều chuyện khác trên hành lang để hắn ôm tới một căn phòng học bỏ trống ở trên tầng.
Tống Miên ngồi ở bậc thang trên bục giảng, còn Lục Thanh Hoài đứng ở trước mặt cô dỗ dành cô.
Tống Miên vùi mặt trong lòng hắn khóc rất lâu, quần áo của hắn đã bị nước mắt của cô thấm ướt dính vào bả vai từ lâu.
Lục Thanh Hoài dịu dàng xoa gáy và sống lưng cô, hai mắt đen kịt lại, không biết rõ là cảm xúc gì.
“Miên Miên, hiểu chưa?” Hắn đột nhiên ngừng động tác lại, bình tĩnh hỏi một câu.
“Hiểu, hiểu gì cơ?” Tống Miên khóc đến mức sưng lên, cô ngẩng đầu đôi mắt ngấn lệ hỏi hắn, giọng nói nghẹn ngào mơ hồ không rõ.
“Hiểu là sau này sẽ không bao giờ có bất cứ mong đợi và ảo tưởng với ai khác ngoài anh, không bao giờ tin tưởng bất cứ ai ngoài anh.” Lục Thanh Hoài giơ ngón tay lau mí mắt ẩm ướt ấm nóng của cô rồi khẽ nói.
Tống Miên vẫn lặng lẽ chảy nước mắt không nói chuyện.
Cô khóc tới mức hàng mi dài của cô cũng dính vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn vệt nước mắt, mái tóc cũng hơi rối, trông cả người cực kỳ nhếch nhác, như một cô bé đáng thương bị bắt nạt thảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu/3493549/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.