Lục Thanh Hoài nhẹ nhàng bỏ lại một câu rồi không thèm để ý tới phản ứng của những người xung quanh, ôm Tống Miên đi ra ngoài.
Tống Miên ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn, tránh né ánh mắt tò mò của những kẻ nhiều chuyện khác trên hành lang để hắn ôm tới một căn phòng học bỏ trống ở trên tầng.
Tống Miên ngồi ở bậc thang trên bục giảng, còn Lục Thanh Hoài đứng ở trước mặt cô dỗ dành cô.
Tống Miên vùi mặt trong lòng hắn khóc rất lâu, quần áo của hắn đã bị nước mắt của cô thấm ướt dính vào bả vai từ lâu.
Lục Thanh Hoài dịu dàng xoa gáy và sống lưng cô, hai mắt đen kịt lại, không biết rõ là cảm xúc gì.
“Miên Miên, hiểu chưa?” Hắn đột nhiên ngừng động tác lại, bình tĩnh hỏi một câu.
“Hiểu, hiểu gì cơ?” Tống Miên khóc đến mức sưng lên, cô ngẩng đầu đôi mắt ngấn lệ hỏi hắn, giọng nói nghẹn ngào mơ hồ không rõ.
“Hiểu là sau này sẽ không bao giờ có bất cứ mong đợi và ảo tưởng với ai khác ngoài anh, không bao giờ tin tưởng bất cứ ai ngoài anh.” Lục Thanh Hoài giơ ngón tay lau mí mắt ẩm ướt ấm nóng của cô rồi khẽ nói.
Tống Miên vẫn lặng lẽ chảy nước mắt không nói chuyện.
Cô khóc tới mức hàng mi dài của cô cũng dính vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn vệt nước mắt, mái tóc cũng hơi rối, trông cả người cực kỳ nhếch nhác, như một cô bé đáng thương bị bắt nạt thảm hại.
Lục Thanh Hoài cũng không vội yêu cầu đáp án của cô, hắn tràn đầy sự thương hại hôn lên mí mắt cô một lát, rồi mới ôm cô khẽ nói:
“Bé cưng, em cũng thấy rồi đấy, em không hề làm sai chuyện gì cả. Nhưng bọn họ vẫn có thể tùy tiện tạo lý do mượn cớ tổn thương em, dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán em, dùng lời nói ác độc nhất vu khống em.”
“Còn những kẻ khác, bọn họ biết rõ suy luận của Lý Nguyệt là phi logic và sự thật cũng có thể không phải là như vậy, nhưng vì sự thật bọn họ muốn, vì cái gọi là chính nghĩa, vì để bảo vệ bản thân không bị tổn thương, bọn họ vẫn lựa chọn đổ thêm dầu vào lửa đứng đối lập với em. Bọn họ lựa chọn liên hợp lại tổn thương em, bức ép em thừa nhận những chuyện em căn bản không làm, nhưng sau này...”
Lục Thanh Hoài ngừng lại, lau nước mắt nhiều đến nỗi sắp biến thành hồ chứa của cô rồi mới tiếp tục nói:
“Bé cưng, bọn họ như đám hề đang làm trò trong rạp xiếc.”
“Bọn họ chưa từng cảm thấy áy náy với em một chút nào, sau khi bọn họ biết tất cả đều là lỗi sai của Lý Nguyệt thì phải ứng đầu tiên của bọn họ không phải là xin lỗi em mà là đổ hết tất cả lỗi lầm lên đầu Lý Nguyệt hợp lại tấn công cô ta. Bọn họ chính là ngọn cỏ ven tường, lập trường của bọn họ không phải là chính nghĩa mà là lợi ích.”
“Miên Miên, bọn họ thấy rõ hơn em, cũng tính toán hơn tưởng tượng của em nhiều, cho nên loại người này còn đáng để em ôm hy vọng và ảo tưởng trở thành bạn bè nữa không?”
Đây là lần đầu tiên Lục Thanh Hoài xé toang vẻ ngoài yên bình của mối quan hệ giữa người với người, để cô thấy rõ sự mục nát bên trong.
Hắn không an ủi cô trước, mà bình tĩnh tới mức tàn nhẫn phân tích hành vi và suy nghĩ của những người đó cho cô nghe vào lúc cô tuyệt vọng nhất đau khổ nhất, cuối cùng khiến cô đến cả cơ hội giả ngu cũng không có, hoàn toàn mất đi sự khát vọng và ảo tưởng cuối cùng với bạn bè.
Cô vừa khóc vừa gật đầu, khóc đến mức trời đất tối sầm lại.
Lúc này cô yếu ớt như đứa trẻ mới sinh, toàn tâm toàn ý phụ thuộc vào Lục Thanh Hoài.
Từ nhỏ bên cạnh cô chỉ có duy nhất Lục Thanh Hoài, cho nên cô thật sự rất ngưỡng mộ những cô gái khác có thể kết giao với bạn bè, nhưng bây giờ tất cả những điều này đều đã vỡ nát.
Cô túm lấy áo trước ngực anh hơi sụp đổ hỏi: “Nhưng tại sao chứ? Tại sao bọn họ lại như vậy với em?”
Ở nơi cô không thấy, trong mắt hắn chứa ý cười khó hiểu, bên trong là một chút cảm xúc u ám đang quấy phá, hắn vuốt ve tóc mai của cô tự lẩm bẩm:
“Không vì sao cả Miên Miên à. Có một vài người từ khi sinh ra đã tràn đầy ác ý, vặn vẹo, không liên quan gì tới gia đình thân sinh của hắn, cũng không liên quan tới sự giáo dục của hắn, em không thể sử dụng cách suy nghĩ của người bình thường để hiểu hắn, em cũng không cần thiết phải thử hiểu hắn, bọn họ cũng không cần cái gọi là giáo dục và cảm hóa của người bình thường, đối với loại người như bọn họ...”
“Em hoặc là im miệng, hoặc là đồng ý.”
Tống Miên kinh ngạc nhìn hắn, cứ có cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Dường như trong vô thức cô đã tiếp xúc với thế giới mà trước giờ cô chưa từng tiếp xúc qua, đó là sự u tối và ác ý của con người mà trước giờ cô chưa từng đối mặt.
Hốc mắt của cô lại nhanh chóng ẩm ướt, cô nắm lấy áo của hắn khóc ngắt quãng như một đứa trẻ, tức giận nói: “Em ghét bọn họ, A Nghiên, em ghét bọn họ...”
“Ừm, không sao, anh cũng ghét bọn họ, Miên Miên chỉ thích anh là được rồi.” Lục Thanh Hoài khẽ vỗ vào lưng cô dịu dàng dỗ dành.
“Anh tới chậm quá, em rất sợ, anh lại không ở đây...” Tống Miên rơm rớm nước mắt uất ức lên án hắn.
“Ừm là anh sai, bé cưng, là anh tới muộn, khiến Miên Miên phải chịu uất ức, xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa, Miên Miên tha thứ cho anh lần này được không?”
“Ừm...” Tống Miên nức nở gật đầu: “Không được có lần sau nữa đâu đấy, A Nghiên, anh đã nói, anh sẽ bảo vệ em.”
“Ừ, chắc chắn sẽ không có lần sau nữa, anh đảm bảo.”
“Vậy... Vậy anh hôn em...” Hai tay Tống Miên khoác lên gáy anh, khẽ yêu cầu.
Lục Thanh Hoài hơi sững sờ rồi sau đó để lộ ra một nụ cười kỳ lạ.
“Sao... Sao vậy?” Tống Miên không thể hiểu được thâm ý trong nụ cười của hắn hơi khó hiểu hỏi, nhưng cô bất giác đột nhiên cảm thấy khó xử, có phải hắn cảm thấy cô...
Nhưng cô chỉ là muốn tìm kiếm sự an ủi của hắn mà thôi.
Tống Miên cắn môi hốc mắt lại đỏ lên, cô buông lỏng vòng tay đang ôm hắn cúi đầu định nói gì đó, Lục Thanh Hoài lập tức bật cười nắm lấy cằm của cô rồi hôn lên.
Tống Miên chỉ vùng vẫy một cách tượng trưng rồi ngoan ngoãn để hắn hôn.
Lục Thanh Hoài vừa rũ mắt quan sát vừa hôn lên cánh môi của cô.
Nụ hôn này rất trong sáng không hề có chút gợi tình và quyến rũ nào, chỉ là môi dính môi ma sát rất nhẹ, tràn đầy sự ôn nhu và an ủi.
Tống Miên bị hắn hôn mổ, đột nhiên nghĩ tới chim gõ kiến.
Sau đó cô chợt bật cười, hơn nữa nụ cười trên môi càng ngày càng lớn, mơ hồ có cảm giác nhịn cười tới mức khóe môi giật giật.
“Em cười gì?” Lục Thanh Hoài thấy cô cuối cùng cũng cười hơn nữa còn không kiềm chế được cũng không tức giận chỉ hơi buồn cười hỏi.
Tống Miên nhếch môi lắc đầu, ý cười trên môi không giảm chút nào.
Lục Thanh Hoài bất đắc dĩ thở dài giơ tay lau giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt cô dịu dàng cảm thán: “Sao lại thích khóc vậy chứ, hửm? Túi khóc nhỏ? Trông em cười đáng yêu hơn nhiều.”
Nụ cười trên mặt Tống Miên cứng lại, cô liếm môi, nắm lấy tay cô hơi căng thẳng hỏi: “A Nghiên, anh bắt đầu cảm thấy em phiền phức rồi sao? Nếu là vậy... Em ưm...”
Tống Miên còn chưa kịp nói xong đã bị người trước mặt cắn mạnh vào môi.
Cô đau tới mức hét lên, tủi thân nhìn Lục Thanh Hoài.
“Lại đang suy nghĩ bậy bạ gì vậy.” Lục Thanh Hoài ôm lấy eo cô lại sáp tới gần cắn lên cánh môi mềm mại, khàn giọng uy hiếp cô.
“Vậy vừa rồi anh... Anh đang nghĩ gì?” Biểu cảm của Tống Miên hơi hoài nghi.
“Em thật sự muốn biết anh đang nghĩ gì sao?” Lục Thanh Hoài nâng ánh mắt sáng rực trầm giọng hỏi cô.
Ánh mắt này của hắn...
Tống Miên đã dự cảm được hắn định nói gì, nhưng cô vẫn gật đầu.
“Không nói với em.” Lục Thanh Hoài đột nhiên nâng khóe môi bật cười có chút xấu xa nói.
Hắn vừa nói xong đã sáp tới gần đè gáy cô niêm phong môi của cô.
Tống Miên mở to mắt hơi khó tin.
Người này đúng là xấu xa, nói được một nửa đã...
Lục Thanh Hoài nâng mặt cô lên trấn an và lấy lòng liếm môi cô rồi mới dùng đầu lưỡi từ từ cạy hàm răng đóng chặt của cô thăm dò bên trong khuấy đảo liếm mút đầu lưỡi mềm mại của cô.
Tống Miên nhắm mắt vòng tay lên cổ hắn dần lạc lối trong nụ hôn này, hưởng thụ cảm giác an tâm và thỏa mãn do răng môi quấn quýt với nhau mang tới.
Lục Thanh Hoài mở mắt, con ngươi đen như mực lặng lẽ quan sát lông mi cong run rẩy và gương mặt trắng nõn đỏ ửng của cô.
Hắn đúng là cầm thú.
Mặc dù bạn gái vừa bị người khác bắt nạt vùi trong lòng hắn khóc nấc lên, nhưng hắn lại chỉ muốn lột hết quần áo của cô xuống làm cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]