Lý Nguyệt ngơ ngác nhìn Lục Thanh Hoài, tim như bị hắn móc ra đến ngạt thở, cô ta không kìm được nước mắt giàn giụa.
Nhưng Lục Thanh Hoài không dừng lại, hắn tiếp tục hung ác hỏi, như thể muốn khiến người trước mặt phát điên.
Lục Thanh Hoài đột ngột buông Lý Nguyệt ra, cố ý chọc cô ta: “Về phần không chào hỏi là cắn rứt lương tâm à? Với loại suy luận như thế này, tôi khó mà không nghi ngờ thành tích của cô là do gian lận sao chép mà ra.”
Lý Nguyệt còn đang đau đớn kêu lên nhưng khi nghe thấy câu cuối cùng của hắn, cô ta lập tức hét lên: “Ngậm máu phun người, cậu dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?”
“Dựa vào cái gì à? Lục Thanh Hoài cười lạnh một tiếng rồi túm cổ áo cô ta nhấc lên: “Cô tự suy nghĩ đi, tôi dựa vào đâu mà nói như vậy? Lời nói của tôi và lời cô vu khống Tống Miên có gì khác nhau sao? Cô khóc cái gì? Tôi chỉ trả lại cô nỗi đau tâm lý mà Tống Miên phải chịu đựng qua nỗi đau thể xác mà thôi. Như thế nào, mới vậy mà đã không chịu được? Bắt đầu khóc rồi?”
“Lý Nguyệt, cô biết mình sai nhưng lại không muốn người ta trách cứ mình, cho nên mới cố ý giả vờ yếu đuối rơi vài giọt nước mắt, để mọi người cho rằng Tống Miên không đủ tốt bụng, không kịp tiến lên nói đây chỉ là hiểu lầm. Tôi ầm ĩ như vậy là không nể mặt cô rồi?”
Lục Thanh Hoài khẽ mỉm cười thở dài: “Bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu/3493548/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.