Đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên, cửa lớp bị đá mạnh, mọi người trong lớp đều nhìn về phía cửa.
“Các cậu đang bắt nạt ai?” Lục Thanh Hoài tay cầm notebook đứng ở cửa, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt hung ác u ám như lệ quỷ đòi mạng nhìn chằm chằm Lý Nguyệt, mang theo cảm giác áp bách mạnh mẽ từng bước đi về phía cô ta, tựa như Tu La ở chốn nhân gian. Mọi người đều khiếp sợ, bọn họ chưa từng thấy Lục Thanh Hoài như vậy bao giờ.
Tống Miên nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp ánh mắt trấn an của Lục Thanh Hoài, cô cắn môi âm thầm rơi nước mắt. Cuối cùng hắn cũng tới.
Tống Miên ôm eo Lục Thanh Hoài, vùi mặt vào eo hắn nhỏ giọng khóc lóc.
“Ngoan, đừng sợ, anh đến rồi.” Lục Thanh Hoài ném mạnh notebook “bộp” một tiếng xuống bàn thấp giọng an ủi, cúi xuống xoa đầu trấn an Tống Miên. Hắn ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ tàn nhẫn khi đạp cửa lúc nãy hoàn toàn biến mất, thậm chí còn mang theo ý cười. Hắn ném cái nhìn không bình thường về phía Lý Nguyệt, ôn hòa nói: “Nào? Nói chuyện đi chứ? Mấy người đang bắt nạt ai vậy?”
Bị hắn nhìn chằm chằm, Lý Nguyệt đột nhiên có chút lo lắng. Tuy rằng Lục Thanh Hoài nổi tiếng là lớp trưởng hiền lành khiêm tốn, nhưng giờ đây tuy hắn đang cười nhưng ánh mắt không có một tia ấm áp, thậm chí còn lộ ra vẻ muốn giết chết cô ta.
Cô ta đột nhiên ý thức được hình như mình chọc nhầm người rồi.
Nhưng cô ta là người có lý, sợ gì?
Lý Nguyệt vội vàng giải thích: “Không phải, lớp trưởng, bọn tôi không bắt nạt cậu ta, là Tống Miên... Cậu ấy lấy trộm đồ, bị người khác nhìn thấy mà vẫn không chịu thừa nhận.”
“Ai nhìn thấy? Ai tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình.” Lục Thanh Hoài vẫn ôn hòa hỏi.
Lý Nguyệt mở miệng thở dốc, lập tức dừng lại, lắp bắp nói: “Không, không có.”
“Không ai à?” Lục Thanh Hoài khẽ mỉm cười, hắn buông Tống Miên ra rồi đi một bước về phía cô ta: “Không phải cô nói có người bắt gặp sao?”
Lý Nguyệt theo bản năng lùi về sau: “Tôi, tôi không biết, có người nói với tôi như vậy.”
“Người khác, người khác?” Lục Thanh Hoài nhấn mạnh hai lần.
Khóe miệng Lục Thanh Hoài khẽ nở nụ cười vừa ác liệt vừa tàn nhẫn, hắn độc ác nói: “Dễ tin lời người khác thế à? Bây giờ tôi muốn cô đi tìm chết cô cũng đi đúng không.”
Nhất thời, cả lớp đều há hốc mồm, ngay cả Tống Miên cũng không ngoại lệ. Cô chưa từng nhìn thấy khía cạnh xấu xa hung hãn như vậy của Lục Thanh Hoài. Đây thật sự là lớp trưởng của bọn họ sao? Là Lục Thanh Hoài lúc nào cũng lý trí, ôn hòa và chưa bao giờ nổi giận? Sắc mặt Lý Nguyệt trắng bệch. Cô ta chưa bao giờ nghĩ chàng trai trong lòng vốn dịu dàng và đẹp như một vị thần mà cô ta thầm ngưỡng mộ lại có thể nói ra những lời cay độc như vậy với mình. Mãi cho đến lúc này, cô ta mới nhận ra rằng Lục Thanh Hoài hoàn toàn không giống như mình tưởng tượng. Đôi mắt đen thăm thẳm tràn đầy sự chán ghét và hận thù trần trụi, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười giễu cợt và không có chút ý cười nào. Hắn không nói đùa, hắn là thật sự thật sự muốn để cô ta tìm chết, thậm chí hắn còn muốn giết chết Lý Nguyệt.
Lý Nguyệt nhìn vào mắt hắn, trong đó là sự lãnh đạm và thờ ơ, đồng thời một cơn bão đang âm thầm nổi lên giống như một vùng đất hoang tàn bị cát bụi tàn phá.
Lý Nguyệt giống như bị người bóp cổ, cổ họng không thể phát ra một chút âm thanh nào. Cô ta sợ hãi nhìn Lục Thanh Hoài, hoảng loạn lùi từng bước khi hắn dần tiến đến gần, cho đến khi eo cô chạm vào bàn không còn chỗ nào để lùi nữa.
Nhưng Lục Thanh Hoài vẫn tiến lại gần, anh một tay chống bàn, một tay nâng cằm cô ta lên: “Nếu cô nghe lời người khác như vậy, tại sao lại không chịu nghe Tống Miên giải thích? Hử? Tại sao?”
“Cô ghen tị với cô ấy sao?” Lục Thanh Hoài dịu dàng hỏi, gần như mê hoặc.
Ghen tị à?
Những người xung quanh không biết phải làm gì, nhưng đôi mắt của Lý Nguyệt phút chốc đã đỏ lên. Cô ta trở nên tức giận và phẫn uất đến mức không thể kiểm soát.
Cô ta nghĩ đến cảnh bọn họ ôm nhau ngọt ngào mỗi khi tan học, lại nghĩ đến Tống Miên ngốc đến mức lần nào cũng bị điểm kém, nhưng hắn luôn dịu dàng kiên nhẫn động viên khen cô tiến bộ. Gần như lúc nào họ cũng ở bên cạnh nhau. Cô ta nghĩ đến việc đã bao nhiêu lần bản thân ấy lén nhìn người thiếu niên mình thích ôm cô gái khác, làm nũng đòi hôn. Cơn giận của Lý Nguyệt khó có thể đè xuống…
Trong mắt Lý Nguyệt nhanh chóng tràn ngập ghen ghét, cô ta đúng lý hợp tình nói: “Buổi sáng chỉ có cậu ta vô duyên vô cớ về phòng học, thấy bạn bè chào hỏi cũng không đáp, không phải đang chột dạ thì là cái gì? Không phải cậu ta trộm thì còn ai vào đây? Hơn nữa nếu không phải cậu ta làm thì cậu ta không biết đường mở miệng giải thích à?”
“Còn có kiểu lý luận cùn này? Các cậu cũng đồng tình?” Lục Thanh Hoài giống như vừa nghe được chuyện gì đáng chê cười, lập tức cười ha ha, vừa cười vừa hỏi những bạn khác. Bọn họ biến sắc, không dám mở miệng nói chuyện. Lục Thanh Hoài đột nhiên thu lại nụ cười, xách ghế lên tàn nhẫn đập vào đùi Lý Nguyệt. không ai lường trước được hành động đột ngột này, tất cả mọi người đều đứng nguyên tại chỗ. Chỉ duy nhất Lục Thanh Hoài mặt không đổi sắc, ánh mắt tàn nhẫn mất hết lý trí:
“Cho nên đây là lý luận của các cậu. Tôi còn tưởng rằng các cậu đều là học sinh giỏi nhất của các hộ gia đình có quan hệ họ hàng với nhau, đứng đầu lớp mới có quyền lực và cao quý như thế nào. Các người dùng loại logic mẫu giáo vớ vẩn khiến người ta cười đến rụng răng này bắt nạt một người không có lỗi gì phải thừa nhận việc mình không làm mà vẫn cảm thấy mình đúng à, còn dùng những lời lẽ cay độc nhất để xúc phạm và sỉ nhục một một nữ sinh, bạn học của các người, bạn gái của tôi.”
Tất cả mọi người bị dọa choáng váng, không ai dám tiến lên ngăn cản Lục Thanh Hoài. Đây chính xác là bạo lực học đường, Lý Nguyệt đau đớn hét lên một tiếng rồi bật khóc.
Cô ta sợ tới mức hai chân nhũn ra gần như quỳ trên mặt đất nhưng Lục Thanh Hoài lại trực tiếp túm lấy quần áo của Lý Nguyệt rồi xách cô ta lên.
Tay hắn không ngừng dùng sức, Lý Nguyệt bị chính cổ áo của mình siết chặt, má và cổ cô ta đỏ bừng vì sắp ngạt thở. Nhưng lúc này không ai dám tiến lên ngăn cản Lục Thanh Hoài, Tống Miên cũng vậy.
Không phải cô vì bị Lý Nguyệt bắt nạt mà muốn hắn giúp mình trút giận, thật sự Tống Miên cũng sợ hắn.
Cô thực sự sợ hãi người tra tấn vô cảm trước mặt, sợ một ngày nào đó hắn sẽ đối xử với cô như vậy.
Suy nghĩ đó vẫn luôn hiện hữu.
Hắn luôn khiến cô cảm thấy sợ hãi trong giây lát, rồi lại khiến cô cảm thấy tội lỗi ngay lập tức.
Lục Thanh Hoài làm việc này là vì cô, cô không nên sợ hắn, dù biết vậy nhưng cô vẫn không kìm được.
Lý Nguyệt theo bản năng đánh Lục Thanh Hoài nhưng không hề lay chuyển được hắn.
Ánh mắt Lục Thanh Hoài âm trầm tràn đầy chán ghét, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Lý Nguyệt, thốt lên những lời điên cuồng và tức giận bị kìm nén nãy giờ: “Hơn nữa là tôi bảo Tống Miên quay lại lấy notebook cho cuộc họp, cậu ấy quay lại thì có sao đâu? Có sự liên quan nào giữa việc cô ấy quay lại lớp và ăn trộm đồ của cậu không? Hơn nữa, những lời cậu mắng tôi đều nghe thấy cả.”
Lục Thanh Hoài cười cười, nụ cười lạnh như băng: “Lý Nguyệt, tôi không biết làm người dễ dàng như thế nào sao? Đi tung tin đồn nhảm, vu khống, sỉ nhục, chửi bới, ức hiếp người khác thì không có trách nhiệm sao?”
“Không có bằng chứng, cô dám tùy ý hắt nước bẩn lên người cô ấy, cũng bắt nạt đến trên đầu tôi đây…” Lục Thanh Hoài nắm chặt cổ áo của Lý Nguyệt khiến cổ cô ta đỏ bừng, hắn vặn vẹo hung ác nói:
“Lý Nguyệt, tôi quý trọng cô ấy đến mức ngậm trong miệng còn sợ tan, cô ở chỗ đông người như vậy làm nhục cô ấy, mắng cô ấy, khiến cô ấy khóc thành như vậy, có từng nghĩ đến hậu quả chưa?”
Lục Thanh Hoài nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, gằn từng chữ: “Làm tổn thương cô ấy, cô biết cái giá phải trả không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]