Chưa kể tất cả những việc Tống Miên chịu trong phòng học vừa rồi đều là do một tay hắn tạo nên, cho đến giờ hắn chưa từng đồng tình thương tiếc với nước mắt của cô.
Hắn chỉ cảm thấy nên làm như vậy từ lâu.
Cô nên ngoan ngoãn ở trong lòng hắn như vậy, mãi mãi sẽ không ôm bất cứ hy vọng gì với cái gọi là tình bạn, tự do.
Cô là của hắn, chỉ thuộc về một mình hắn.
Cô nên tự giác như vậy từ lâu rồi.
Bàn tay đặt ở eo cô của Lục Thanh Hoài lặng lẽ luồn vào trong ống tay ngắn của cô cầm bầu vú mềm mại nhẹ nhàng xoa bóp.
Tống Miên cảm nhận được động tác to gan càn rỡ của hắn thì chợt mở to mắt muốn vùng vẫy, còn Lục Thanh Hoài thì nhìn chằm chằm vào cô cắn lên môi không định bỏ qua cho cô.
Lần này không cần hắn nói Tống Miên cũng biết rốt cuộc vừa rồi hắn định nói cái gì.
Cô cảm thấy bất mãn và hơi tức giận, cô vẫn đang đau lòng đây mà hắn đã muốn làm loại chuyện đó với cô.
Cô “ưm ưm” từ chối rụt đầu muốn tránh về phía sau, Lục Thanh Hoài trực tiếp giữ gáy cô về phía mình, cánh môi hé mở hôn cô càng sâu hơn.
Đồng thời, tay của hắn hoàn toàn đẩy một bên áo lót của cô lên cao nắm lấy bầu vú tròn trịa trắng nõn xoa mạnh.
“Ưm... Đừng...” Tiếng nghẹn ngào và từ chối mơ hồ của Tống Miên vang lên rất nhanh đã hòa vào nụ hôn của hắn.
Cùng lúc đó tiếng két của cánh cửa phòng học vang lên, môi của Tống Miên vẫn bị người trước mặt cắn nuốt, cô còn chưa kịp nghiêng đầu nhìn xem người tới là ai thì đã nghe được tiếng xin lỗi hốt hoảng gấp gáp:
“Ấy, xin lỗi, tôi không biết các cậu ở đây...”
Lục Thanh Hoài rời khỏi đôi môi bị hôn đỏ lên quay đầu nhìn ra ngoài cửa, kết quả nhìn thấy ủy viên kỷ luật tay nắm chặt cửa cúi đầu gò má đỏ ửng.
Lúc đó hắn ở người cửa thấy rất rõ, cậu ta là người duy nhất định nói giúp Tống Miên.
Dục vọng trong mắt Lục Thanh Hoài biến mất dần trở nên nguội lạnh.
Hắn hoàn toàn không lúng túng khi bị người khác bắt gặp mình thân mật với bạn gái, cũng hoàn toàn không quan tâm hành vi và hình tượng thường ngày của mình trái ngược lớn bao nhiêu.
Sau khi hắn dịu dàng lau vệt nước mập mờ dính trên môi Tống Miên thì quay đầu đi bình tĩnh và lạnh nhạt nhìn nam sinh ngoài cửa không có bất cứ cảm xúc gì nói:
“Có chuyện gì sao?”
“Ừm... Là... Là cô giáo bảo tôi tới tìm... Tìm các cậu, cô muốn hai cậu cùng tới phòng làm việc một chuyến.”
Ủy viên kỷ luật cảm nhận được cảm giác áp bức vô hình trên người Lục Thanh Hoài đã căng thẳng tới mức lắp bắp.
Cậu cũng không ngờ sẽ gặp phải chuyện này.
Cậu bị cô giáo yêu cầu tìm hai người, cậu chạy mấy tầng khó khăn lắm mới nghe thấy âm thanh mơ hồ ở cửa phòng học này, kết quả vừa mở cửa đã thấy lớp trưởng đang hôn bạn gái, hơn nữa tay của lớp trưởng còn đang đặt trên... Đặt trên...
Ủy viên kỷ luật thật sự rất ngây thơ chỉ nói xin lỗi, từ nhỏ tới lớn cậu bị người lớn nghiêm khắc quản giáo yêu cầu học hành chăm chỉ, cho nên chưa từng nghĩ bậy hay nhìn thấy thứ gì bậy bạ.
Cậu tưởng lớp trưởng cũng vậy, nhất là bình thường hắn học giỏi như vậy còn biểu hiện rất khiêm tốn lễ phép, cho nên cậu hoàn toàn không dám tin lớp trưởng sẽ háo sắc như vậy còn to gan trực tiếp đặt tay vào trong áo của bạn gái hôn môi, xoa ngực với bạn gái trong phòng học trống.
Nói điều này ra thì sẽ bị coi là ghen tị với nhân phẩm và học lực của lớp trưởng cho nên ác ý tung tin đồn sau đó bị mọi người la hét đánh giá.
Hắn không khỏi cảm thán độ tương phản của lớp trưởng đúng là quá lớn, gan cũng rất lớn!
Ủy viên kỷ luật lắp bắp nói cả nửa ngày không đợi được câu trả lời chỉ nghe thấy âm thanh huyên náo.
Cậu xoắn xuýt không biết nên ngẩng đầu nhìn lên bục giảng chỗ hai người đó hay không. Một lát sau, cậu vẫn không nhịn được tò mò lén nhìn về phía hai người, sau đó lại nhìn thấy cô gái ngày thường nhát gan ngoan ngoãn đến mức không có cảm giác tồn tại lúc này đã đỏ mặt vùi đầu vào trong lòng lớp trưởng, còn bộ ngực căng phồng đầy đặn rõ ràng có một vật kỳ lạ.
Đầu của ủy viên kỷ luật càng cúi thấp hơn, lớp trưởng trông có vẻ như thật sự không sợ cậu nhìn thấy sẽ đi ra ngoài nói lung tung, nhưng cho dù có cho cậu mười lá gan thì cậu cũng không dám nói ra.
Chuyện hôm nay chỉ có cậu nhìn thấy, một khi truyền ra ngoài thì chỉ cần động đầu ngón chân cũng biết cậu là người có hiềm nghi lớn nhất.
Nhìn dáng vẻ lớp trưởng nổi đóa ở trong lớp, cả con gái cũng không khách khí, đối với con trai càng không dễ dàng bỏ qua.
Mà chuyện vừa rồi, cậu nhìn dáng vẻ Tống Miên bị mọi người vây quanh đáng thương bất lực thì thực sự muốn nói giúp cô, nhưng đúng lúc cậu đứng ra duy trì kỷ luật thì lớp trưởng quay lại.
Lớp trưởng có lẽ chính là kỵ sĩ diệt rồng từ trên trời rơi xuống đột nhiên và kịp thời xuất hiện lúc công chúa gặp phải nguy hiểm trong truyện tranh nhỉ?
Bọn họ quả thực rất xứng đôi.
Lục Thanh Hoài không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, chỉ thấy cậu lén liếc nhìn Tống Miên mấy cái.
Vì vậy sự căm ghét trong mắt hắn tăng lên rất rõ, đến cả bàn tay vẫn đang nắm bộ ngực của Tống Miên cũng càng dùng sức hơn.
Hắn không kiêng kỵ chút nào xâm phạm cơ thể cô, đùa bỡn bầu vú của cô trước sự to gan và khó hiểu trước mặt của người thứ ba
Mặt Tống Miên đã đỏ đến mức có thể rỉ máu, cô không biết rốt cuộc ủy viên kỷ luật có thấy rõ động tác của hắn hay không, sợ hãi và xấu hổ đẩy Lục Thanh Hải ra muốn hắn mau chóng rút tay ra.
Nhưng hắn như cố ý muốn khiến người khác phát hiện ra nắm lấy đầu vú mềm mại của cô xoa bóp một cách tàn bạo khiến cô suýt nữa không nhịn được rên rỉ thành tiếng sau đó mới chậm rãi giúp cô chỉnh lại nội y rồi mới rút tay ra.
Tống Miên rúc trong lòng hắn căn bản không dám nhìn ai, Lục Thanh Hoài cũng như không biết gì cả ung dung chỉnh lại quần áo cho cô.
Một lát sau, hắn mới nhìn nam sinh cứng ngắc như khúc gỗ ở ngoài cửa cố ý làm động tác kinh ngạc nói: “Ừm, bọn tôi biết rồi, cậu còn có chuyện gì không?”
Ủy viên kỷ luật há miệng lần này xấu hổ mặt đỏ tới tận mang tai.
Cậu như tên ngốc đứng thẫn thở ở đây cả nửa ngày, kết quả người ta tưởng mình đã đi từ lâu rồi.
“Không, không có gì, tôi đi trước đây...” Ủy viên kỷ luật lắp bắp nói rồi chạy biến đi.
Lục Thanh Hoài nhìn cánh cửa phòng học lại bị đóng lại khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt cũng viết đầy sự âm u và khinh thường.
Đột nhiên ngực của hắn bị đấm, hắn quay đầu nhìn Tống Miên đỏ mắt vừa xấu hổ vừa tức giận mắng hắn: “Anh... Đều tại anh, không biết ủy viên kỷ luật có nhìn thấy không, đúng là xấu hổ chết mất.”
Lục Thanh Hoài bỗng mỉm cười, bắt lấy nắm đấm của cô dịu dàng dỗ dành: “Được rồi, ngoan nào, đừng giận nữa, cô giáo còn đang đợi chút ta đấy.”
Vừa nói tới cô giáo, cả người Tống Miên lại uể oải, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại thành một nắm, tràn đầy chống cự.
Cô không muốn thấy Lý Nguyệt cũng không muốn thấy cô giáo, cô không muốn gặp ai, cô chỉ muốn ở bên cạnh Lục Thanh Hoài.
“Ngoan, đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em.” Lục Thanh Hoài nghiêng người ôm cô dịu dàng an ủi.
“Em không sợ, chỉ là em...” Vẻ mặt Tống Miên khó xử cuối cùng vẫn thành thật nói: “Chỉ là ghét cô ta.”
“Vậy thì càng không cần thiết.” Lục Thanh Hoài rũ mắt dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, giọng nói trầm thấp và hơi che giấu nói: “Đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của bọn em.”
“Hả?” Tống Miên nhanh nhạy cảm nhận được không ổn, cô vội vàng chất vấn: “Tại sao vậy A Nghiên? Tại sao anh lại biết đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của bọn em?”
“Không có gì.” Lục Thanh Hoài khẽ mỉm cười nắm lấy bàn tay của cô kéo cô từ trên bục giảng xuống ôn hòa và không khoan nhượng nói:
“Bé cưng, chúng ta mau đi thôi, đừng để cô giáo chờ lâu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]