Chưa kể tất cả những việc Tống Miên chịu trong phòng học vừa rồi đều là do một tay hắn tạo nên, cho đến giờ hắn chưa từng đồng tình thương tiếc với nước mắt của cô.
Hắn chỉ cảm thấy nên làm như vậy từ lâu.
Cô nên ngoan ngoãn ở trong lòng hắn như vậy, mãi mãi sẽ không ôm bất cứ hy vọng gì với cái gọi là tình bạn, tự do.
Cô là của hắn, chỉ thuộc về một mình hắn.
Cô nên tự giác như vậy từ lâu rồi.
Bàn tay đặt ở eo cô của Lục Thanh Hoài lặng lẽ luồn vào trong ống tay ngắn của cô cầm bầu vú mềm mại nhẹ nhàng xoa bóp.
Tống Miên cảm nhận được động tác to gan càn rỡ của hắn thì chợt mở to mắt muốn vùng vẫy, còn Lục Thanh Hoài thì nhìn chằm chằm vào cô cắn lên môi không định bỏ qua cho cô.
Lần này không cần hắn nói Tống Miên cũng biết rốt cuộc vừa rồi hắn định nói cái gì.
Cô cảm thấy bất mãn và hơi tức giận, cô vẫn đang đau lòng đây mà hắn đã muốn làm loại chuyện đó với cô.
Cô “ưm ưm” từ chối rụt đầu muốn tránh về phía sau, Lục Thanh Hoài trực tiếp giữ gáy cô về phía mình, cánh môi hé mở hôn cô càng sâu hơn.
Đồng thời, tay của hắn hoàn toàn đẩy một bên áo lót của cô lên cao nắm lấy bầu vú tròn trịa trắng nõn xoa mạnh.
“Ưm... Đừng...” Tiếng nghẹn ngào và từ chối mơ hồ của Tống Miên vang lên rất nhanh đã hòa vào nụ hôn của hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu/3493550/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.