"A Nghiên, đến lượt anh điền bảng báo danh rồi." Tống Miên đưa thẳng bảng báo danh cho Lục Thanh Hoài đang đứng ở bên cạnh.
Trường bọn họ vào cuối tháng tư sẽ tổ chức đại hội thể thao trong khoảng thời gian ba ngày. Sau khi kết thúc đại hội thể thao, vừa khéo lại được nghỉ tiếp ngày quốc tế lao động. Vì vậy nên mấy ngày nay, các bạn học sinh đều rất hưng phấn, giáo viên chủ nhiệm cũng vì việc này mà tăng cường kỷ luật lớp hơn trước kia rất nhiều lần.
Điều đầu tiên mà Lục Thanh Hoài làm sau khi nhận bảng báo danh là quét qua cột tên của Tống Miên.
Cô không báo danh tham gia bất kỳ một hạng mục nào cả, thế nên hắn điền vào cột của mình, báo danh tham gia thi chạy 1000m.
Lúc hắn đang chuẩn bị chuyền bảng báo danh cho người khác thì đột nhiên nghe thấy Tống Miên nói rằng: "Đúng rồi A Nghiên, ba mẹ em bảo là ngày mồng một tháng năm này, họ định dẫn em về nhà bà nội ở vài ngày. Có lẽ em không thể đi chơi cùng anh được rồi."
Lục Thanh Hoài theo bản năng nhíu mày lại, ánh mắt hơi lạnh, hắn nhéo nhéo bảng báo danh một chút.
Hắn nghiêng đầu hỏi cô: "Em muốn đi ư?"
"Em không muốn đi cho lắm." Tống Miên thành thật nói: "Anh biết rồi đấy, bà nội em cũng giống như ba mẹ em vậy, đều thích em trai em hơn."
Lục Thanh Hoài không nói gì mà chỉ cầm bút đánh dấu lên tờ báo danh một cái.
Tống Miên tiến lại gần nhìn thoáng qua rồi kinh ngạc nói: "A Nghiên, anh còn biết nhảy cao nữa à? Tại sao em lại không biết?"
"Không biết, chỉ là nhất thời nổi hứng mà thôi." Lục Thanh Hoài tùy ý nói vậy, sau đó lại chuyển bảng báo danh cho người khác.
"Không sao đâu, dù sao A Nghiên cũng rất giỏi mà, làm cái gì cũng sẽ làm thật tốt. Em luôn tin tưởng A Nghiên." Tống Miên cười lanh lảnh, ánh mắt kiên định, nói xong thì tiếp tục làm bài tập.
Lục Thanh Hoài xoay chiếc bút trong tay, ánh mắt nhìn cô chăm chú, vẻ mặt có hơi lãnh đạm.
Hắn nhìn dáng vẻ Tống Miên đang cố gắng giải đề bài, đáy mắt sâu thẳm ẩn chứa một loại căm hận và chán ghét trộn lẫn lại với nhau một cách vi diệu, mơ hồ có chút ý tứ chế giễu.
Nhưng rất nhanh, vẻ chế giễu kia lại hóa thành một độ cong nhẹ nơi khóe môi, biến thành một loại hưng phấn và mong chờ, mang theo ác ý nhưng lại có chút thương hại.
Nếu cô thật sự tin tưởng hắn và yêu thích hắn như vậy thì hãy cứ tiếp tục yêu thích và tin tưởng hắn như vậy đi.
Hy vọng rằng một ngày nào đó, khi hắn thật sự tự tay phá hủy thế giới tốt đẹp của cô, khi hắn phơi bày ra bản chất chân thật nhất và ác liệt nhất của mình ở trước mặt cô thì cô vẫn có thể tràn đầy vui mừng, tươi cười như hoa mà nhìn hắn giống như lúc này đây, hơn nữa còn kiên định mà nói với hắn rằng cô sẽ mãi mãi tin tưởng hắn.
Có lẽ khi đó hắn mới cảm thấy tình yêu của cô đã đáp ứng được yêu cầu của hắn.
Vào ngày đầu tiên của đại hội thể thao, tất cả các học sinh khối lớp 10 và khối lớp 11 đều được nghỉ học.
Buổi sáng ngày đầu tiên, Lục Thanh Hoài thân làm lớp trưởng phải tập hợp và sắp xếp cho tất cả các bạn học không tham gia hạng mục nào ngồi trên khán đài xem trận đấu.
Lục Thanh Hoài và Tống Miên ngồi cùng một chỗ. Hắn đã chuẩn bị cho cô các loại đồ ăn vặt và đồ uống từ trước.
Tống Miên xem trận thi đấu một cách nghiêm túc, trong miệng cũng nhét đầy đồ ăn vặt, hai má phồng phồng đáng yêu giống như một con chuột đồng nhỏ vậy.
Lục Thanh Hoài nhìn những người đang thi đấu trên đường băng, đột nhiên sờ sờ đầu Tống Miên, tiến đến gần sát bên tai cô rồi dịu dàng nói: "Bé cưng, có thể làm phiền em quay về lớp học, lấy giúp anh quyển sổ ghi chép mà anh dùng trong cuộc họp được không? Buổi trưa anh phải đi họp, bây giờ không kịp về lớp học để lấy nữa rồi."
Tống Miên ngoan ngoãn gật đầu, biết hắn còn phải quản lớp, không rảnh chạy đi lấy nên cũng không hỏi nhiều, cô bèn lau qua miệng rồi làm chân chạy vặt cho hắn.
Lúc Tống Miên trở lại lớp học thì trong phòng không có ai cả. Cô tìm được quyển sổ ghi chép thì vội vàng chạy về sân thể dục.
Nhưng khi cô vừa đi tới cửa lớp học thì lại đột nhiên gặp phải hai người đi tới trước mặt. Nhất thời, tinh thần Tống Miên chợt trở nên căng thẳng.
Từ tiểu học đến cấp ba, cô đã sớm quen với cuộc sống không có bạn bè, cho nên bình thường ở trong lớp, cô hầu như không có quan hệ qua lại gì với người khác, các bạn học cũng rất ăn ý mà không để ý gì tới cô.
Nhưng lúc này không có A Nghiên ở bên cạnh, cô hoàn toàn không biết nên làm gì cho phải.
Hai người bạn học kia đồng loạt nhìn chằm chằm vào cô. Da đầu Tống Miên trở nên tê dại. Cô chủ động lùi về phía sau vài bước để đối phương tiến vào.
Đối phương đi vào rồi cũng không nói cảm ơn, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái, thì thầm với nhau rồi trở về vị trí của mình.
Tống Miên siết chặt quyển sổ ghi chép trong tay, sau đó luống cuống quay đầu lại nhìn hai bạn học kia rồi lại cúi đầu bước nhanh trở về sân thể dục.
"Miên Miên giỏi ghê, chạy nhanh thật đấy." Lục Thanh Hoài tươi cười nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô. Hắn đưa đồ uống đã mở nắp trong tay mình cho Tống Miên, hơn nữa còn khen ngợi cô một cách dịu dàng.
Sắc mặt của Tống Miên có hơi trắng bệch. Cô cúi đầu nhận lấy đồ uống, tâm tình có chút thấp thỏm, nhất thời không nói gì.
Lục Thanh Hoài phát hiện cảm xúc của cô bèn thân thiết hỏi: "Bé cưng bị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao?"
Bờ môi của Tống Miên giật giật, muốn nói với hắn chuyện vừa xảy ra, nhưng cô lại cảm thấy đây là vấn đề của mình, cũng không tính là chuyện gì to tát nên đã nhẹ nhàng lắc đầu.
Sắc mặt của Lục Thanh Hoài nhạt đi vài phần nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Hắn chỉ dặn dò cô rằng: "Buổi trưa Miên Miên tự mình đến căng tin ăn cơm được không? Anh phải đi họp nên sẽ không thể đi cùng em được."
Tống Miên gật đầu: "Có cần em mang cơm hay là mua ít bánh mì cho anh không?"
"Không cần, họp xong rồi anh sẽ tự đi ăn chút gì đó." Lục Thanh Hoài nói một cách dịu dàng.
"Vậy được rồi." Tống Miên ngoan ngoãn gật đầu nhưng trong lòng rõ ràng là có hơi mất mát.
Cô không muốn tách ra với A Nghiên, cho dù chỉ là một lúc thôi cũng không muốn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]