Tống Miên ăn hết mọi thứ xong, Lục Thanh Hoài cầm khăn giấy lau miệng và tay cho cô.
Tống Miên ngoan ngoãn nhìn hắn, giọng nói vui sướng nói: "A Nghiên, chúng ta đi ngồi bánh xe quay đi!"
Lục Thanh Hoài ngước mắt nhìn cô, động tác trên tay không dừng lại, trong mắt lộ ra một ít ý cười.
Nhưng nụ cười đó lại có hơi kỳ lạ, có chút tính kế, cũng có chút không tốt.
Hắn rũ mắt xuống, vừa cẩn thận lau tay cô vừa nhỏ giọng nói: "Chúng ta có thể đợi đến tối rồi ngồi bánh xe quay. Đến lúc đó trời tối rồi, chúng ta ngồi trên đó đó thể thưởng thức toàn bộ cảnh đẹp của thành thị vào ban đêm, còn đẹp hơn gấp trăm lần so với ngắm cảnh hiện tại."
"Vậy cũng được!" Tống Miên tràn ngập chờ mong: "Vậy bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?"
"Đi đến công viên hải dương được không? Lúc này chắc là đang có màn biểu diễn của động vật."
"Cũng được, nghe theo anh hết."
Vì thế hai người cùng đi đến công viên hải dương để xem các loại động vật sống dưới nước biểu diễn. Sau khi ăn cơm xong cũng là lúc màn đêm đã buông xuống, cuối cùng thì hai người cũng đã ngồi trên chiếc bánh xe quay lập loè ánh đèn ảo mộng.
"Quả nhiên là rất đẹp..." Tống Miên nhìn thành thị dưới màn đêm có màu xanh biển, không tự chủ được mà cảm thán như vậy.
Ngồi ở chỗ này để quan sát toàn bộ thành thị với lúc đặt mình ở trong một phố lớn, ngõ nhỏ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu/3493543/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.