Dưới ánh mắt kinh ngạc xen lẫn ghen tị của nhân viên ở cửa nhà ma và những người qua đường, Lục Thanh Hoài bế Tống Miên đến chiếc ghế dài đối diện nhà ma nghỉ ngơi.
Vừa rồi Tống Miên rất đau, có chút tủi thân và tức giận, thêm vào đó là cô vô cùng mệt mỏi nên đã mím chặt môi không nói gì cả.
Lục Thanh Hoài thấy tâm trạng của cô không được tốt, bèn ngồi xổm xuống trước mặt cô, nắm tay dỗ dành cô.
Tống Miên hừ một tiếng, cô vẫn chưa bớt giận.
Lục Thanh Hoài dùng ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay cô, thừa dịp cô không nhịn được cười, nắm lấy cổ tay cô kéo về phía trước, ép cô nhào vào lòng hắn.
Hắn dịu dàng nói: "Bé cưng, em có muốn ăn kẹo bông gòn không? Để anh mua cho em nhé?"
Thật ra Tống Miên cũng không quá tức giận, nên cô giận dỗi một cách tượng trưng mà thôi và đúng như dự đoán hắn càng ôm chặt cô hơn.
Cô cắn dưới cằm hắn một cái, hắn đột nhiên kêu "Ưm" một tiếng, giống như đang rất đau.
Tống Miên bật cười, vỗ nhẹ vào vai hắn.
Cô cắn hắn giống như hôn một cái thôi, cô không hề dùng sức.
Thấy cô cười, Lục Thanh Hoài cũng nhướng mày nở nụ cười dịu dàng, hắn vẫn để tư thế ngồi xổm mà ôm cô, lén hôn lên má của cô.
Tống Miên vừa cười vừa tránh đi, nói lẩm bẩm: "Em muốn cái màu sắc cơ."
"Được rồi, con thỏ nhỏ được không?" Lục Thanh Hoài xoa xoa cái mũi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu/3493542/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.