Sau khi tan học, hai người cùng đi đến siêu thị.
Phần lớn sách vở của Tống Miên đều để ở trong cặp Lục Thanh Hoài, vậy nên cặp của cô cũng không nặng cho lắm.
Siêu thị cách trường bọn họ không xa, nên từ trước đến nay họ đều chọn cách đi bộ.
Tống Miên vô cùng vui vẻ, thậm chí đi đường cũng tung tăng nhảy chân sáo.
Lục Thanh Hoài mặc cô, tuy nhiên hắn vẫn nắm chặt lấy tay cô, không cho cô rời xa hắn.
“A Nghiên, lần này chú Lục và dì Trần đi đâu thế?” Tống Miên hỏi.
“Vancouver.” Lục Thanh Hoài nói.
Cha mẹ hắn đều là những kiến trúc sư giỏi, thường xuyên phải bay đến các nơi trên thế giới, hơn nữa mỗi lần đi là lại đi tận mấy tháng, vậy nên cả năm trời họ không ở nhà được mấy ngày.
Tống Miên “Ồ” một tiếng, yên tĩnh lại, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
“Miên Miên muốn đi à?” Lục Thanh Hoài nắm lấy ngón tay cô, dịu dàng hỏi.
“Có chút chút.”
“Chờ khi nào nghỉ hè anh dắt em đi nhé?”
Tống Miên động lòng, nhưng trong mắt lập tức hiện lên vẻ khó xử: “Ba mẹ em chắc sẽ không đồng ý đâu, hơn nữa nghỉ hè xong là chúng ta lên mười hai rồi, cũng chẳng nghỉ được lâu, chắc là không kịp đâu?”
Lục Thanh Hoài nhất thời không nói lời nào, những gì cần chuẩn bị đúng là rất nhiều: “Vậy chờ một chút, sau khi thi đại học xong thì chúng ta lại đi nhé? Đến chừng đó em muốn đi đâu, muốn đến nước nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu/3493534/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.