Mục Thiên Biên ánh mắt vui vẻ nhìn Tiểu Vi đang lụi cụi đứng dậy, Tiểu Vi nhanh chóng đứng dậy chỉnh lại quần áo và vút nhẹ mái tóc gọn gàng tránh đụng vào vết thương kẽ cười nhìn thẳng mặt
"Mục Thiên Biên cô không biết gì thì được nhưng phải biết điều trước mặt tôi...còn Lăng Vĩ Đình tốt nhất anh đưa người phụ nữ điên này đi chỗ khác hoặc tôi đi "
Tiểu Vi nhìn vào mặt hai người nhất là Lăng Vĩ Đình cô ánh mắt lạnh nhạt cô kéo va-li đi lướt qua người Lăng Vĩ Đình đi thẳng một mạch lên phòng
Trước cửa Mục Thiên Biên đang vui vẻ đến nỗi không để ý đến sắc mặt Lăng Vĩ Đình hiện tại ,Lăng Vĩ Đình từ lúc đến giờ anh không nói một điều gì , gương mặt của anh không cảm xúc lạnh lùng đen lại
"buông ra "
giọng nói lạnh nhạt của anh đến tai của Mục Thiên Biên khiến cho cô ta rùng mình đột nhiên rút tay mình ra khỏi người của anh run sợ
"Vĩ...Vĩ Đình em, em thật sự không cố ý đẩy cô ấy "
Lăng Vĩ Đình anh vẫn đứng nhìn cô ta ánh mắt ghét bỏ lạnh nhạt
"đừng bao giờ bén bảng tới đây một lần nữa, còn nhanh chóng bỏ cái thai đi "
Lăng Vĩ Đình anh vừa dứt câu liền quay người đi vào trong nhà của mình đóng cửa lập tức 'rầm 'tiếng của đập hẳn vào mặt của Mục Thiên Biên khiến cho cô ta mới nhận ra một điều rằng mình bị ruồng bỏ ,cô ta vội vàng đi lại chiếc của đập liên hồi
"Vĩ Đình anh không thể làm vậy với em,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-tinh-yeu/1744059/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.