"Anh đang muốn tôi chỉ mũi nhọn về anh sao?" Thấy Tưởng Niệm có chút xâu hổ, Diêm Thương Tuyệt yêu vợ nóng lòng dùng sức đập một đấm vào ngực Trình Sở Đống, uy hiếp nói.
Trình Sở Đống nghe hắn nói thế, lập tức ngậm miệng, phải biết rằng thủ đoạn của Diêm Thương Tuyệt không phải là tàn nhẫn bình thường đâu, tất cả mọi người đều biết đạo lý này chỉ có tên nhóc ngu ngốc nhà hắn ta không hiểu, còn dám vuốt đuôi hổ, quả thực là tìm chỗ chết mà!
"Tôi chỉ muốn nói, ngày đó cảm ơn anh, anh đã cứu tôi, tôi cũng chưa nói một tiếng với anh thì đã bỏ đi rồi." Tưởng Niệm hoàn hồn, liền đến trước mặt Diêm Thương Tuyệt, ngước đầu ngượng ngùng đối diện với Trình Sở Đống nói.
"'Cứu tử hộ thương' là mục đích của người làm bác sĩ như chúng tôi." Trình Sở Đống rất có hảo cảm với cô, cười thật cao hứng, ánh mắt vốn đã đẹp lại híp thành một khe hở cong cong, như mặt trăng vậy, thật thân thiết, rất đẹp mắt, thật hữu nghị vươn tay phải với Tưởng Niệm: "Xin chào, tôi tên Trình Sở Đống, rất hân hạnh được biết em!"
Trình Sở Đống? Trình Sở Đông? bọn họ là....anh em?
"Không cẩn cảm thấy kinh ngạc, anh ta chính là anh của nghiệp chướng trong miệng em." Diêm Thương Tuyệt không vui nhìn bàn tay TRình Sở Đống vươn ra, hận không thể chém hắn ta.
"Nghiệp chướng?!" Trình Sở Đống không thể tin được cười: "Em nói em trai tôi là nghiệp chướng? ha ha ha ~ tôi chết cười mất, lần đầu tiên tôi nghe được có người gọi nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-tinh-yeu-gap-go-tong-giam-doc-long-da-doc-ac/554030/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.