“Đúng, đến Ireland két hôn! Rất lâu rất lâu trước kia anh đã nghĩ sau này nếu có thể kết hôn với cô gái mình yêu, thì nhất định phải đến Ireland, bởi vì phong cảnh như vẽ, đẹp không tả xiết, bọn họ là một quốc gia không có ly hôn, nơi đó có một ước định trăm năm.” “Cái gì gọi là ước định trăm năm?” Tưởng Niệm nghiêng đầu, không hề chớp mắt nhìn theo hắn, trong mắt tràn ngập tò mò. Diêm Thương Tuyệt nhíu mày cười, thay đổi tư thế thoải mái hơn ôm cô sát hơn, tiếp đó thân mật dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cô, dịu dàng nói: “Ireland là một quốc gia cấm ly hôn, pháp luật quy định sau khi nam nữ kết hôn thì không thể ly hôn, hơn nữa lúc hai bên đám cưới hứa hẹn với nhau ở giáo đường 'chỉ có cái chết mới có thể chia cắt đôi ta', vì vậy bất luận nguyên nhân ly hôn là gì, đều coi là vi phạm lời thề là không cho phép. Nhưng mà lúc kết hôn cho phép đăt kỳ hạn hôn nhân, từ một năm cho đến một trăm năm không giống nhau, sau khi mãn hạn, nếu bằng lòng tiếp tục cuộc sống hôn nhân, còn có thể tiến hành thủ tục đăng ký kéo dài thời hạn, không thì quan hệ hôn nhân tự động hủy bỏ.” nhìn thoáng qua Tưởng Niệm đang thoải thích nghe, lại mở miệng nói: “Còn có một chuyện rất thú vị, thời gian hôn nhân hai bên khác, giấy kết hôn cũng khác, người có thời gian hôn nhân ngắn thì nhận được hai tá bản hôn thú như Bách Khoa Toàn Thư vậy, chỉ có người có thời gian hôn nhân là một trăm năm, mới nhận được hôn thú là một tờ giấy, bên trên có viết lời chúc phúc của quan tòa cấp cao nhất.” “Đẹp quá à! Nếu nước nào cũng có thể có quy định như vậy, thì nhất định giảm bớt nạn ly hôn, trước khi kết hôn mọi người cũng sẽ thận trọng lo lắng, sẽ không vì cưới chui mà tổn thương gia đình và trẻ nhỏ.” Tưởng Niệm nói vô cùng đồng tình, ánh mắt cũng trở nên mê ly. Không biết có phải vì mẹ cưới chui với người kia không? Cho nên bà mới bị tổn thương như vậy. “Thật ra không chỉ có Ireland là có quy định như vậy, như Philippin, Manta, Paraguay, Andorra và San Marino là 5 quốc gia pháp luật cũng không cho phép ly hôn.” Diêm Thương Tuyệt nhẹ nhàng nắm chóp mũi của cô, trong mắt tràn đầy yêu chiều: “Em thì sao? Muốn cùng anh đặt ra ước định trăm năm không?” Lời hắn khiến Tưởng Niệm sửng sốt, ngây ngốc nhìn hắn, môi đỏ mọng khẽ mở, sợi tóc rơi trên gò má, mị hoặc nói không nên lời. Diêm Thương Tuyệt nhìn vẻ mặt khiến hắn cực kì mê mẫn này, sau đó lại nhìn môi xinh nhẹ nhàng mấp máy kia, vội vàng phủ môi mang theo vị thuốc lá lên, trong lúc nhất thời, bốn cánh môi kề sát, nụ hôn của hắn luôn ngang ngược khó tin, cưỡng ép cô mở hàm răng nhảy múa cùng lưỡi của hắn. Đầu óc Tưởng Niệm trống rỗng, như là cá thiếu nước vậy, ham muốn sinh tồn khiến cô mở to miệng thở dồn dập, để mặc lưỡi hắn quấn lấy cô, dần dần cô cũng bất đầu vô ý có ý khẽ chạm đến lưỡi hắn, động tác này của cô khiến tâm trạng Diêm Thương Tuyệt tốt cực kì, hôn cô càng thêm điên cuồng, bàn tay cũng nóng lòng khó nhịn hoạt động trên eo cô, sau đó hướng đến đỉnh nhũ hoa, duỗi đến chiếc mông xinh đẹp, sờ nắn, rất có hứng thú dùng vật nóng bỏng nhô lên giữa hai chân đặt ở u cốc của cô, lại một lần nữa khiến cả người Tưởng Niệm như chìm trong biển lửa. Có lẽ là vì tình dục, gương mặt Tưởng Niệm ngày càng đỏ, làn da vốn non mềm như nước mang theo nét ửng đỏ khiến người ta chao đảo, một tay Diêm Thương Tuyệt vuốt ve ngọn núi đầy đặn của cô, một tay xoa nắn chiếc mông xinh xắn của cô, không chút nào rảnh rang. Tưởng Niệm cảm thấy trong người càng lúc càng khó chịu, vừa đón nhận nụ hôn cuồng bạo của hắn, vừa không nhịn được xoay người nhích thân mình, tựa như muốn cách cái nóng này xa một chút. Cảm thấy cô trốn tránh, Diêm Thương Tuyệt rời khỏi môi cô, nhìn khóe môi cô treo sợi chỉ bạc, nhẹ nhàng cúi đầu liếm một cái, lập tức nói: "Anh muốn bắt đầu, không nhịn được hãy kêu ra, lần này đừng bảo anh ra ngoài, biết chưa?" Căn bản không cho Tưởng Niệm cơ hội cự tuyệt, liền che lấp cánh môi anh đào của cô, lần này hắn không ngang ngược kiềm chế cô, mà là thật tự nhiên cởi quần áo của mình, cả người lại đè lên cô, vội vàng giúp cô cởi bỏ dây nịt, một lúc sau hai người liền không mặt gì đối diện nhau. Diêm Thương Tuyệt mạnh bạo cắn vành tai khóe miệng tinh xảo của cô, lại vẫn thấy không đủ, liền vùi đầu cắn đỉnh hồng mai trước ngực cô, tay không tự chủ hướng đến u cốc, dùng một ngón tay đi vào ngọ ngậy, sau đó liền cảm thấy nơi đây ẩm ướt. "A---" trong giây phút hắn đi vào kia, cô vẫn không kiềm chế được, đau đớn kêu lên, trước trán đổ không ít mồ hôi. Những cái hôn không tới chốn của hắn đều khiến cô mềm nhũn ra tửng trận. Lúc ngón tay Diêm Thương Tuyệt đi vào u cốc kia, chạm đến chỗ ướt át liền càng kích động. Gấp gáp muốn cô, cuối cùng không kiên nhẫn trêu chọc xong, đã rút tay ra, nhắm Hỏa Long ngay dòng chảy kia: "Ưm----" Tưởng Niệm co lại, cắn chặt ngón tay, ra sức không để mình phát ra âm thanh xấu hổ này. Diêm Thương Tuyệt lại thuận thế trượt đầu lưỡi vào, điên cuồng cùng cô quấn nhau, ngang ngược bắt lấy lưỡi cô liếm mút, Tưỡng Niệm bị hắn đụng chạm điên cuồng, thân thể cũng dần dần bay trong mây. Một đêm hô mưa gọi gió, hai người cả đêm không ngủ, thẳng đến khi phía Đông dần sáng..... Tưởng Niệm ôm chặt eo Diêm Thương Tuyệt, dịu dàng rúc vào trong lòng hắn, ngủ say sưa, phía Đông chiếu sáng gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của cô, thoáng chốc đẹp mắt, tựa như nữ thần, cao quý, thần bí, thánh khiết. Lông mi nhỏ dài lại dày của Diêm Thương Tuyệt run rẩy vài cái, lập tức chậm rãi mở mắt ra, nhìn Tưởng Niệm trong lòng, cười thỏa mãn, tối hôm qua, vất vả cho cô ấy rồi. Thấy cô hơi phe phẩy miệng, động tác tự nhiên lại đáng yêu, khiến Diêm Thương Tuyệt lại hứng trí bừng bừng, cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm khóe môi cô, sau đó lại ở bên tai cô nhẹ nhàng thổi khí, khiến Tưởng Niệm trong lúc ngủ mơ buồn bực vung tay 'bốp' một cái đánh vào gương mặt anh tuấn của Diêm Thương Tuyệt. Tưởng Niệm cũng bị tiếng vang này làm giật mình, lập tức mở to mắt, thấy Diêm Thương Tuyệt lạnh mặt trừng mình: "Em đánh anh?! tối qua anh ra sức hầu hạ em như thế, em báo đáp anh như thế?" Tưởng Niệm mới đầu quả thật bị dọa, bởi vì hắn mà vẻ mặt mờ mịt, nhưng nghe được lời phía sau của hắn chỉ thấy xấu hổ, hắn thật không biết xấu hổ. Chẳng lẽ hắn làm thế vì cho cô vui vẻ? Hắn không cảm thấy vui vẻ? Là bản thân hắn hưởng thụ thì có! người mệt trước sau chỉ có cô mà thôi. Nhưng mà Tưởng Niệm thật sự không còn sức nói chuyện tào lao với hắn, thân thể cô giống như tan rã vậy, đau nhức kịch liệt, thầm nghĩ nằm không nhúc nhích. "Em mệt rồi à? Anh cho rằng tối qua em rất vui vẻ." Diêm Thương Tuyệt cười tà mị nói, nghĩ đến tối hôm qua cô nhiệt tình phối hợp, bây giờ hắn còn muốn đây, nhưng hắn không thể mệt chết cô. "Anh....Tuyệt...." Suýt nữa lại làm sai, Tưởng Niệm thẻ lưỡi dí dỏm: "Sau này chúng ta không thể phóng túng như vậy, đối với cơ thể anh cũng sẽ không tốt." Mỗi đêm đều ra sức như vậy, cô trước sau cũng không có vui vẻ à! Mệt chết! thể xác lẫn tinh thần. "Yên tâm, kỹ thuật của anh tốt, thân thể cũng tốt, em vẫn nên lo cho em đi, sau này phải ăn nhiều một chút. em rất ốm, tiếp tục như vậy còn không bệnh à?" Diêm Thương Tuyệt nói xong, liền rất có thâm ý nhìn dấu vết xanh hồng đan xen trên cổ cô, lộ ra nụ cười có âm mưu. "Anh có thể đừng phù phiếm như vậy được không? Người khác nghe thấy lại chê cười." Tưởng Niệm nhíu mày, hai tay níu chặt chăn, đặt ở khóe miệng cắn (?? _ _!) "Làm người phụ nữ của anh phải chuẩn bị lúc nào cũng sống dưới ánh sáng, em phải rõ mỗi một câu nói của em đều có thể quyết định tương lai của người khác, em phải dần quen, biết không?" giọng nói từ tính trầm thấp của Diêm Thương Tuyệt thốt ra ở bên tai cô. Tưởng Niệm không muốn nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng mấp máy khóe môi, sau đó cười miễn cưỡng. Thật ra rong cuộc sống của cô không nhất thiết phải có đèn sáng, chỉ cần có người đàn ông yêu chiều cô cả đời là được rồi. "Tốt lắm, đứng lên đi, chúng ta phải lập tức khởi hành đi Ireland." Diêm Thương Tuyệt vỗ vỗ mông cô, sau đó bản thân đứng dậy, cầm quần áo đi đến phòng tắm. Nhìn hắn khí lực(thể xác và tinh thần) mạnh mẽ, nhớ đến tối hôm qua hắn ở trên người cô điên cuồng tiến sâu vào, sắc mặt đỏ lên. "Mau lên, bằng không anh lại không nhịn được 'làm' em." Diêm Thương Tuyệt không quay đầu lại, xấu xa nói với Tưởng Niệm. Tưởng Niệm hoảng hồn, cuống quít nhặt quần áo trên đất và đầu giường, vô lực mặc lên người, tối hôm qua quả thực là buông thả quá mức, thế nên cô đứng dậy cũng đau khổ thế này. Xuống giường, đi xuống bậc thềm liền thấy trong phòng tắm cả người Diêm Thương Tuyệt đầy bọt trắng đang kỳ cọ cái.... kia của bản thân. "Vô lại!" Tưởng Niệm vội vàng quay đầu, hờn dỗi một câu. Làm sao bây giờ! cô cũng muốn tắm nữa! Xoải bước đến ngồi trên sofa bên dưới, nhìn giường lớn hỗn độn, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh tối qua, cô nằm sấp ở cuối giường, hắn từ phía sau mạnh mẽ chen vào trong cô. Ai da! đáng chết đáng chết! Sao có thể nghĩ cái đó chứ! thật sự là gần mực thì đen mà! Tự giễu vuốt cái trán trơn bóng, nhìn đây đó cau mày, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Có lẽ nơi đây có chút nhỏ nhoi thuộc về cô.... Sau khi hai người thu xếp xong, liền đan mười ngón tay đi xuống lầu. "Chào thiếu gia, thiếu phu nhân!" Người hâu đang quét dọn bắt gặp hai người ngọt ngào bước xuống, liền cúi đầu cung kính hô. Diêm Thương Tuyệt khôi phục bộ dạng lạnh lùng trước kia, không để ý đến bất kì kẻ nào, lôi kéo tay Tưởng Niệm hướng thẵng đến ngoài cửa lớn. Tưởng Niệm nhìn bộ dạng cao ngạo của hắn, không nhịn được oán thầm ở trong lòng: cười một cái, chào hỏi khó vậy à? Diêm Thương Tuyệt và Tưởng Niệm ra đến cửa lớn liền thấy Mị Cơ đã đứng cạnh xe: "Tổng giám đốc." Đang giương mắt nhin Tưởng Niệm, phát hiện trên cổ Tưởng Niệm không it dấu hôn, liền vì khó nhận ra mà khẽ động khóe miệng: "Thiếu phu nhân." Tưởng Niệm cười ngượng ngùng, sau đó theo Diêm Thương Tuyệt lên xe, ngay lúc xe chuẩn bị rời đi, một người hầu hơn lớn tuổi vội vàng chạy đến, hét lớn: "Thiếu gia, thím Doãn vấp té ở sân sau, rất nghiêm trọng, đã ngất đi rồi." Lúc Diêm Thương Tuyệt nghe thấy nữ hầu báo cáo, thân thể vốn ngồi thẳng cương cứng một chút, lập tức vội vàng mở cửa xe, nhanh chóng xuống xe rồi đi nhanh về phía vườn hoa. Tưởng Niệm cũng không chút do dự, xuống xe chạy chậm theo sau Diêm Thương Tuyệt, mặc dù chân cô còn hơi đau, nhưng cô chính là một người tốt bụng như vậy, người khác có chuyện, mặc kệ là ai, cô cũng sẽ lo lắng. "Sao rồi?" Chờ Trình Sở Đống kiểm tra xong, Diêm Thương Tuyệt lập tức cầm tay hắn ta lo lắng hỏi. "Có chút nghiêm trọng, trật chân, còn bị thương gân cốt, nhưng mà cũng may, tôi đã đưa thuốc, trong khoảng thời gian này cố gắn đừng để mắt cá chân bị tổn thương dính nước, cũng đừng đứng thẳng thời gian dài, cuối cùng là nằm ở trên giường nghỉ ngơi một thời gian." Trình Sở Đống nhìn hắn, thật chuyên nghiệp nói. Diêm Thương Tuyệt nghe hắn ta nói thế mới yên lòng gật gật đầu, vỗ vỗ vai hắn ta cảm ơn: "Cảm ơn." "Nếu thật sự cảm ơn tôi thì đừng gây phiền phức cho em tôi." Trình Sở Đống sâu xa nhìn thoáng qua Tưởng Niệm, giúp thím Doãn đắp kín chăn. "Tôi là người tính toán chi li vậy sao? Là lần trước Đông Tây chết tiệt kia chọc giận tôi, nhưng mà, anh đã nói thay cậu ta, tôi còn có thể tìm cậu ta gây phiền phức sao?" Đặt tay trong túi quần, dáng vẻ lười nhát thoạt nhìn vẫn hấp dẫn không giảm. Hắn luôn bất phàm như vậy, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều có khí chất quý tộc không thể bỏ qua. Tưởng Niêm mê mẩn nhìn Diêm Thương Tuyệt, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt, hai tay đan nhau đặt trước bụng. Mặc áo cánh dơi cùng quần soóc ngắn màu trắng, mái tóc bóng đẹp đen nhách tùy tiện búi lên sau ót, dáng vẻ thanh thuần rất mê người. Tiến vào giữa hai người đang nói chuyện, thật cẩn thận chào hỏi Trình Sở Đống: "Xin chào." Trình Sở Đống nghe âm thanh như chuông bạc này, thanh thanh thúy thúy, liền nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Tưởng Niệm cười yếu ớt, bộ dạng hơi buồn rầu: "Cô linh khí bức người như thế sao lại coi trọng Tuyệt dã thú này? sự tàn bạo của cậu ta, cô có thể đón nhận sao?" Tưởng Niệm nhướng mày, sao lại là một tên hư hỏng vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]