Ngày đó trời lác đác mưa nhỏ, mưa bụi mịt mờ còn chưa tan đi.Trên giường bóng người khẽ động, Đường Cẩm Thư chống thân thể lên.Nửa đêm cửa sổ mở để mưa bụi hắt vào, mang theo khí lạnh cùng ẩm ướt, Đường Cẩm Thư nhịn không được che miệng ho khan.
"Thu Thiền." Hắn gọi, thấy cửa gỗ khẽ động, một thân ảnh sắc vàng nhẹ nhàng đi vào.
"Hôm nay sao Hoàng Thượng đến sớm vậy?" Đường Cẩm Thư hỏi.
"Tối hôm qua phê tấu chương một đêm, lúc xong thì trời cũng sáng rồi, liền muốn ghé thăm ngươi một chút."Dứt lời nhíu mày, nhìn qua mấy vệt nước mưa bên bệ của sổ, nói: "Đám cẩu nô tài này, chút chuyện như vậy cũng làm không được, quả nhiên là vô dụng."
Đường Cẩm Thư trở mình: "Trách bọn họ làm gì, đêm qua bảo họ rời đi, chỉ để lại mỗi mình Thu Thiền."
An Cảnh sau khi nghe xong nở nụ cười, tính toán: "Khó được ngày lành như Thất Xảo, để cho bọn họ ra ngoài chơi một chút cũng được."
Dứt lời đứng dậy khép lại cửa sổ, tại trên bàn rót một chén nước ấm đặt lên lòng bàn tay của hắn: "Không phải đã nói hôm nay xuất cung sao?"
Đường Cẩm Thư ngáp một cái: "Vậy sao, tối qua Hoàng Thượng nói nghiêm túc?"
"Ta sáng sớm đã gọi Trần Thăng chuẩn bị thường phục." An Cảnh nói: "Thu Thiền đều đang chờ ở ngoài cung, trẫm khi nào lại nói đùa?"
Trong ngực bỗng trở nên ấm áp, Đường Cẩm Thư chỉ miễn cưỡng mở miệng: "Không đi."
"Vậy tùy ngươi." An Cảnh nói, kéo bờ vai của hắn lại, nửa nằm cùng hắn một chỗ.
Đường Cẩm Thư hoảng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-mo-phan/2230658/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.