Trên đời này ta hận nhất hai người, người sinh ra ta, còn lại là An Cảnh.
---
Ngày thứ hai cuống họng Đường Cẩm Thư sưng lợi hại, nói cũng nói không nên lời, một buổi sáng sớm Vương Thủ Nhân đã bị tuyên tiến cung, nhìn qua một lần nói cũng không có gì đáng ngại, mở hòm thuốc, lại dặn đi dặn lại, trong một tháng không thể lại cùng phòng.
Xảo Thiến ở một bên, trên mặt tràn đầy lo lắng, ngay cả xác nhận nhiều lần rằng không có gì đáng ngại, Vương Thủ Nhân nói: "Ngươi là cung nữ mới tới?"
Xảo Thiến nhẹ gật đầu.
"Ta biết ngươi là hảo tâm, nhưng trên đời này cũng có nhiều hảo tâm cũng gây ra chuyện xấu, ta nhìn nha đầu ngươi dáng dấp cũng linh lợi, Đường Cẩm Thư tuy không có khắt khe, nhưng ta ngược lại tình nguyện để ngươi đi theo chủ tử khác, đi theo hắn... Người như hắn là không có kết cục tốt."
"Hồ ngôn loạn ngữ." Xảo Thiến bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái, quay người đi.
"Đến lúc đó có đúng hay không cũng không biết được." Vương Thủ Nhân thở dài, vừa nghiêng đầu vào trong phòng Đường Cẩm Thư nói: "Ta khuyên ngươi hiện tại ăn điểm tâm, sống thật tốt, đừng có chọc hắn tức giận, trên đời này người nhiều vô kể,hắn chưa chắc sẽ giam ngươi cả một đời."
Đường Cẩm Thư viết lên giấy: "Trên đời này người nhiều vô kể, chỉ riêng ta và hắn không thể sống cùng nhau.
"Ngươi a ngươi, aizzz." Vương Thủ Nhân nhìn xong lắc đầu liên tục, thu dọn đồ vật liền lui ra ngoài.
Buổi chiều Xảo Thiến tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-mo-phan/2230655/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.