Sau ngày đó, Cẩm Tú cũng không gặp lại Tả Chấn. Một tuần, hai tuần quađi, thời tiết thật sự trở lạnh. Tháng mười một, đã đến lập đông, nhưngkhách đến Bách Nhạc Môn chẳng những không ít đi, ngược lại ngày càng náo nhiệt. Cẩm Tú cũng rất bận rộn. Ở Bách Nhạc Môn càng lâu, khách quen cũng càng nhiều, có đôi khi một đêm mà phải chạy qua chạy lại mấy bàn.Cũng có người tặng hoa, tặng trang sức, nàng đều không nhận. Trên đờinày làm gì có món lợi nào cho không? Ở nơi này, mỗi thứ có được đều phải trả cái giá tương xứng. Huống chi, thứ mà nàng muốn hoàn toàn khôngphải những cái này. Tả Chấn đồng ý để cho nàng vào Bách Nhạc Môn là vìbảo nàng thể hiện cho Anh thiếu xem. Nàng không thể chỉ ở mãi trongphòng khiêu vũ cùng người ta xoay từng vòng từng vòng. Cho nên hễ vừa có thời gian rảnh rỗi, Cẩm Tú liền chạy đến hậu trường, giúp đỡ việclặt vặt, bưng trà rót nước, từ từ thân quen với một vài vũ công. Lúc bọn họ tập múa, nàng đứng ở một bên mà nhìn. Nửa đêm không có ai, nàng cũng sẽ ở trong phòng mình lén luyện tập. Có điều không hiểu tại sao, mỗingày bận rộn như vậy: ăn cơm, đi ngủ, khiêu vũ, dường như không có mộtphút nào rảnh rỗi nhưng trong lòng lại luôn có chút trống vắng, giốngnhư thiếu cái gì đó. Rốt cuộc… thiếu cái gì đây? “Cẩm Tú, Cẩm Tú!” Đang dựa vào quầy bar ngẩn người, bỗng nhiên có người ở sau lưng đẩy đẩy nàng, quay đầu lại xem, thì ra là Lệ Lệ. “Cô lại thất thần nữa rồi, thần tài tới cửa mà cũng không hay.” Lệ Lệ chỉ vào cửa. “Nhìn đi! Trầm Kim Vinh cũng đến rồi.” “Trầm Kim Vinh?” Cẩm Tú biết tên này. Bây giờ nàng không phải Vinh Cẩm Túkhông biết gì như lúc mới đến Thượng Hải. Ở lâu trong Bách Nhạc Môn,người thế nào, trường hợp nào cũng đều biết một ít. Người có uy tín danh dự ở Thượng Hải, ít nhiều nàng cũng đã nghe qua. Ông chủ Trầm Kim Vinhnày, chính là ông trùm bất động sản. Ngoài sáng hay trong tối cũng đềucó thế lực, còn có quen biết với toà thị chính, sở cảnh sát, lãnh sựquán. Ngay cả Anh thiếu và Hướng tiên sinh, e rằng cũng phải nể ông tavài phần. Nhưng ông ta rất ít khi đến Bách Nhạc Môn. Nghe nói ông chủ Trầm này thường đi Đại Phú Hào ủng hộ Bạch Trân Châu, ra tay cũng rấtrộng rãi. Vòng ngọc phỉ thúy, áo khoác lông chồn gì gì đó, tiện tay làtặng cho cô ta. Hôm nay ông ta không đi Đại Phú Hào, chạy tới Bách NhạcMôn làm cái gì? Cẩm Tú nhìn theo ánh mắt của Lệ Lệ, quả nhiên có mấyngười đang đứng trên bậc thềm của đại sảnh, tiếp tân ở cửa đang cúi đầuchào đón bọn họ. Mấy người bên cạnh thì không có gì, chỉ có một người ởgiữa, mặc áo dài màu nhựa thông, tóc đã hoa râm. Mặc dù không còn trẻnhưng có thể nhìn ra được là đã quen sống an nhàn sung sướng. Ông tađứng trong đám người đó, những người khác đều giống như là người hầu của ông ta. Đang ngắm nghía, Trầm Kim Vinh bỗng nhiên quay đầu lại, tầmmắt vừa vặn dừng lại trên người Cẩm Tú, ánh mắt của hai người chạm vàonhau. Tim Cẩm Tú nhảy lên. Ông chủ Trầm này có một đôi mắt ưng, lúcnhìn người khác dường như vô cùng sắc bén, khiến người ta không biết sao cảm thấy bất an. Trầm Kim Vinh gọi quản lý qua, khẽ căn dặn gì đó, quản lý gật đầu rồi chạy về phía Cẩm Tú. “Cẩm Tú, mau qua tiếp đón ông chủ Trầm. Lệ Lệ, cô cũng đừng đứng đó, kêu vài người đến hỗ trợ đi. Lấy hai bình rượu đỏ tốt nhất lại đây, trà thìphải là trà Long Tĩnh hoa cúc.” Cẩm Tú ngạc nhiên, chỉ vào mũi mình. “Bảo tôi đi?” Ông chủ Trầm này, vừa nhìn đã biết là vị khách rất khó hầu hạ, lỡ như không cẩn thận mà đắc tội với ông ta là gây họa rất lớn. Chỉ cần nghe nhữngthứ mà ông ta yêu cầu là biết, rượu cùng trà Long Tĩnh hoa cúc! Nào cóai uống như vậy chứ. Lệ Lệ đã kéo nàng qua. “Còn đứng ngẩn người ra đó làm gì, cơ hội tới rồi, phải nắm cho chặt.” Cẩm Tú bị nàng kéo thẳng tới chỗ Trầm Kim Vinh. Bọn họ đã ngồi xuống chiếcbàn sang nhất trong đại sảnh. Trầm Kim Vinh lấy tẩu thuốc ra, bên cạnhliền có người châm cho ông ta. “Cô lại ngồi bên này.” Trầm Kim Vinh ra hiệu cho Cẩm Tú ngồi ở bên cạnh ông ta, Lệ Lệ cũng ngồi xuống cùng Cẩm Tú. “Là người mới phải không. Lúc nãy vừa bước vào cửa, tôi còn tưởng là ÂnMinh Châu.” Trầm Kim Vinh quan sát Cẩm Tú. “Mấy năm rồi tôi không đếnBách Nhạc Môn. Vừa thấy, còn tưởng rằng là Ân Minh Châu năm đó đã trởlại.” Cẩm Tú chỉ cười cười. “Ông chủ Trầm quá khen rồi, sao tôi cóthể so với Ân tiểu thư được . Tôi mới vào đây chưa được mấy ngày, ngaycả nhảy còn không biết, không hiểu phép tắc gì cả, chỉ mong ông khôngcười chê là được.” “Cũng giống được ba phần, nhất là ánh mắt cùngchiếc cằm.” Trầm Kim Vinh hút một ngụm thuốc. “Nhưng đáng tiếc, cô ta đã không ra tiếp khách. Hiện nay, muốn tìm một đóa hoa khuynh thành nhưvậy cũng không dễ dàng gì… Lúc trước mọi người đều nói, đánh bạc thìThất Trọng Thiên, khiêu vũ thì Bách Nhạc Môn. Nhưng không có Ân MinhChâu, Bách Nhạc Môn ngày càng không xem được.” “Nếu so với Bạch tiểuthư của Đại Phú Hào, nơi nhỏ bé này của tôi, đương nhiên không thể lọtvào mắt của ông chủ Trầm ngài rồi.” Một câu nói đùa xen vào, Cẩm Tú quay đầu lại, là Anh thiếu! Ngay cả hắn đều phải ra mặt, có thể thấy TrầmKim Vinh này lai lịch không nhỏ. Trầm Kim Vinh gật đầu với Hướng AnhĐông. “Anh thiếu đừng hiểu lầm, chẳng qua tôi chỉ nhớ tới sự phồn thịnhcủa Bách Nhạc Môn mấy năm trước, nhất thời cảm khái mà thôi.” “Hiệnnay việc làm ăn khó khăn, thời buổi kinh tế đình trệ, ai còn chịu tiêutiền cổ vũ như trước chứ.” Hướng Anh Đông ngồi xuống ở đối diện, Cẩm Túrót cho hắn một chén rượu. “Anh thiếu nói không sai, hoa nở thì phảitàn. Ai cũng biết Đại Phú Hào nổi danh nhờ điệu nhảy Nam Dương của BạchTrân Châu, Thất Trọng Thiên có Mã Lệ An mặc váy Tây nhảy rất khêu gợi.Nhưng nhìn lại Bách Nhạc Môn xem, cũng chỉ còn lại một đám khoác áo lông chim nhảy nhót, thảo nào danh tiếng không bằng trước kia.” Trầm KimVinh liếc mắt nhìn lên vũ đài ở xa xa một cái. “Đừng trách tôi xen vàoviệc của người khác, tôi thực sự có chút lo lắng cho cậu, Anh thiếu.Nghe nói hai ngày nữa, công tước Ferdinand – tổng lãnh sự Pháp muốn tổchức một vũ hội ở Bách Nhạc Môn, chiêu đãi sứ đoàn của nước Pháp… Đếnlúc đó, dù sao cậu cũng không thể mời Ân Minh Châu về ra mặt? Chỉ sợ làHướng tiên sinh không chịu đáp ứng.” Hướng Anh Đông nhíu mày. “Hômnay ông chủ Trầm đặc biệt đến đây một chuyến, không phải chỉ vì bàn luận về Ân Minh Châu với tôi chứ.” “Đương nhiên là không phải. Bách NhạcMôn mở làm ăn, người đến đều là khách. Chẳng qua tôi chỉ lo lắng chobuổi vũ hội hai ngày sau mà thôi.” Trầm Kim Vinh cười ha hả. “Nếu tôikhông đoán sai, Anh thiếu cũng muốn nhân cơ hội này để có được sự ủng hộ của tô giới Pháp, lấy được quyền kinh doanh độc quyền trường đua ngựa,đúng không?” “Mọi người đều hiểu, tôi cũng không cần thiết phải vòngvo với Anh thiếu. Ông chủ Hoàng của Đại Phú Hào cũng có ý tổ chức vũ hội này. Tôi chỉ muốn nhắc nhở Anh thiếu một tiếng, kẻ thắng lợi cuối cùngchưa chắc là Bách Nhạc Môn.” “Vậy mọi người cứ thử xem.” Hướng Anh Đông nâng ly rượu trong tay lên. “Mời.” Trong nhất thời, không khí trên bàn nghẽn lại. Lệ Lệ không biết làm sao, khẽkéo áo Cẩm Tú một chút. “Hình như… sắc mặt của Anh thiếu không được bình thường.” Cẩm Tú nhìn Hướng Anh Đông. Hắn vẫn luôn cười hi hi ha ha, cho tới giờ chưa thấy hắn nghiêm mặt như vậy. Đang lúc giằng co, bỗng nhiên nghe thấy có người nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu ở bên cạnh. Là ai? Trầm Kim Vinh, Hướng Anh Đông và Cẩm Tú đồng thời ngước mắt lên.Tim Cẩm Tú nhảy dựng lên, vừa ngạc nhiên lại vừa vui vẻ. Là Tả Chấn! “Tả nhị gia.” Trầm Kim Vinh ngẩn ra, đứng dậy. “Không ngờ lại khéo như vậy, Nhị gia cũng đến khiêu vũ sao?” Tả Chấn vỗ vai Hướng Anh Đông. “Có rượu ngon như vậy cũng không bảo tôi một tiếng, cậu là anh em kiểu gì chứ.” Bồi bàn bên cạnh đã bày một cái ly thủy tinh mới lên, châm rượu cho hắn. Tả Chấn thong thả ngồi xuống bên cạnh Hướng Anh Đông, lúc này mới nói vớiTrầm Kim Vinh: “Khiêu vũ thì tôi không biết, nhưng nói đến thắng thua,không biết ông chủ Ttrầm có hứng thú đánh cược một ván hay không?” “Đánh cược một ván?” Trầm Kim Vinh sững lại một chút, hình như do dự trongchốc lát, nhưng vẫn nói: “Khó có khi Nhị gia có hứng thú… đương nhiênTrầm Kim Vinh tôi phải chơi cùng rồi. Tiền đặt cược tùy Nhị gia ra giá.” “Lấy xúc xắc đến đây.” Tả Chấn nói một câu với bồi bàn bên cạnh, quay đầucười khẽ với Trầm Kim Vinh. “Trận cá cược này của chúng ta, tranh đitranh lại hai ba trăm, hai ba vạn cũng không thú vị gì. Không bằng đánhcược miếng đất xây trường đua ngựa kia.” Trầm Kim Vinh ngây người. Đây là tiền đặt cược gì chứ? “Miếng đất kia? Có phải Nhị gia đang nói đùa với tôi hay không. Trước mắt,mảnh đất này vẫn là tài sản của người khác, không phải của Trầm Kim Vinh tôi, cũng không phải của Tả nhị gia anh. Tiền đặt cược này không khỏicó chút vô lý.” Bồi bàn đã đưa xúc xắc cùng cái chén tới theo căndặn, Tả Chấn nhận lấy, từ từ lắc. “Miếng đất này, tuy rằng có nhiềungười dòm ngó, nhưng người có tư cách tranh giành thì không có mấy ai.Hôm nay chúng ta chỉ chơi theo kiểu lớn nhỏ, người thua phải bỏ quaquyền kinh doanh trường đua cùng miếng đất. Ông chủ Trầm cảm thấy thếnào?” “Ngay cả Tả nhị gia cũng có hứng thú với trường đua ngựa?! Nhịgia muốn tranh giành một mảnh đất với Anh thiếu sao chứ?” Trầm Kim Vinhbỗng nhiên đứng dậy. Tả Chấn buông chén xúc xắc xuống. “Thế nào, không được sao?” Trầm Kim Vinh chán nản. Đúng vậy, tiền cược này nghe ra cực kỳ công bằng,nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ, rõ ràng Tả Chấn muốn tay không bắt sói trắng. Khi nào thì hắn muốn đất xây trường đua? Ai ai cũng biết hắn vàHướng Anh Đông là anh em, sao hắn có thể tranh một cái trường đua ngựavới Hướng Anh Đông chứ?! Ván bài này, đối với Tả Chấn mà nói, nếuthua thì hoàn toàn không sao cả. Nhưng nếu Trầm Kim Vinh hắn thua, sẽphải thực hiện lời hứa rời khỏi cuộc cạnh tranh này. Vô duyên vô cớ lạicó lợi cho Hướng Anh Đông! Mặc dù biết rõ là mắc mưu, nhưng đổi ýcũng không kịp. Vừa rồi, chính miệng mình đáp ứng đánh ván này trước mặt nhiều người như vậy, bây giờ lại đổi ý, chẳng phải trở thành trò cười?Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, Trầm Kim Vinh hắn làm sao gặp ngườichứ! Hướng Anh Đông đang nhìn hắn mỉm cười, vẻ mặt có chút châm chọc. Lại nhìn sang Tả Chấn, vẻ mặt bình tĩnh, bình ổn nhàn nhã. “Nếu Nhị gia đã nhúng tay vào, tôi thấy ván này tiền cược cũng không lớn.Không cần đánh nữa, tôi nhận thua.” Rốt cuộc Trầm Kim Vinh vẫn là TrầmKim Vinh, chỉ trong tức khắc đã có quyết định. Hắn hiểu, hôm nay BáchNhạc Môn là sai lầm. Hướng Anh Đông ngả người dựa vào ghế, thong thảung dung nói: “Nếu ông chủ Trầm đã tự nguyện nhận thua, vậy vũ hộinghênh đón sứ đoàn của nước Pháp vào ngày mốt, cuối cùng lọt vào tayBách Nhạc Môn hay là đại Phú Hào, rốt cuộc là ai giành được quyền kinhdoanh, cũng đều không liên quan gì đến ông chủ Trầm, phải không?” Trên mặt Trầm Kim Vinh xẹt qua một tia đỏ bừng, trên trán nổi gân xanh, cắnrăng nói: “Không sai. Anh thiếu, tối nay tôi còn có việc, không thể ởchỗ này xem múa đùi của Bách Nhạc Môn. Chào.” Hướng Anh Đông cao giọng: “Đi thong thả, không tiễn…” Nhìn Trầm Kim Vinh mang thuộc hạ ra khỏi cửa Bách Nhạc Môn, Cẩm Tú khẽ thởdài nhẹ nhõm. Vừa rồi còn tưởng rằng Anh thiếu và ông chủ Trầm sẽ xungđột ngay tại chỗ chứ. Sắc mặt mọi người đều rất khó coi, không ngờ TảChấn vừa đến, nói giỡn một chút đã có thể tiễn bước vị ôn thần này. “Cậu khích ông ta thì có lợi gì? Trầm Kim Vinh có tiếng là sĩ diện, chọcgiận ông ta, chó cùng rứt giậu, cũng chỉ có chính cậu chịu thiệt.” TảChấn quở trách Hướng Anh Đông. “Vì một cái trường đua ngựa, rốt cuộc cầu còn muốn đắc tội bao nhiêu người nữa đây?” Hướng Anh Đông cầm lấy ly rượu uống một hơi, kéo caravat rộng ra. “Tôi không quản được nhiều nhưvậy. Vừa rồi cậu không ở đây, không nhìn thấy bộ dạng kiêu căng hợm hĩnh của Trầm Kim Vinh. Tôi đã nhẫn nhịn ông ta rất lâu rồi. Theo tôi thấy,nếu không có Trầm Kim Vinh làm chỗ dựa, sao họ Hình kia có thể khôngbiết điều như vậy? Tôi đã ba lần bốn lượt thương lượng với ông ta, giácả thì nhân nhượng hết lần này đến lần khác, ông ta vẫn luôn lấy cớ từchối. Cứ tiếp tục như vậy, tôi thấy đến sang năm cũng không khởi côngđược nữa là.” Tả Chấn khẽ nhíu mày. “Anh Đông, lòng tham của cậu cũng hơi lớn rồi đó. Quy hoạch trường đua ngựa dính dáng tới rất nhiều mặt,vốn đầu tư cũng rất lớn, tìm vài người có thực lực hùn vốn mới chắcchắn. Bây giờ cậu tranh quyền kinh doanh độc quyền, lỡ như có gì sơxuất, rất mạo hiểm.” “Nếu cậu biết rốt cuộc trường đua kiếm được baonhiêu tiền, sẽ hiểu được mạo hiểm một chút cũng đáng.” Hướng Anh Đôngthở dài. “Tóm lại, sự tình đã tiến hành đến nước này, muốn dừng tay cũng không được. Hối lộ lãnh sự quán, toà thị chính. Đất cũng đã mua bảy tám mươi phần trăm. Tiền bỏ ra cũng đủ để lấp biển, cậu bảo tôi dừng lạisao? Làm sao bỏ qua được? Tôi chỉ biết khởi công càng chậm trễ thì tổnthất càng lớn.” “Một miếng thịt béo bở như vậy, bao nhiêu người đỏmắt nhìn, tuyệt đối không chỉ có một mình Trầm Kim Vinh. Trầm Kim Vinhchỉ điên cuồng một chút, dám đứng ra đấu với cậu. Còn không biết có baonhiêu phiền toái ngầm nữa.” Không phải Hướng Anh Đông không biết.“Giọng điệu nói chuyện của cậu ngày càng giống đại ca. Tôi có nói quavới anh ấy, anh ấy cũng không tán thành tôi đầu tư trường ngựa. Nói gầnnhất kinh tế không ổn định, không tốt để thu hồi vốn. Thứ hai, côngtrình này là mục tiêu mà vài thế lực muốn tranh giành, anh ấy lo tôi sẽtrở thành mục tiêu công kích của mọi người.” Tả Chấn thản nhiên nở nụ cười. “Nhưng chuyện mà cậu đã quyết, e rằng ngay cả đại ca cũng khuyên không được.” “Đúng vậy, xem ra vẫn là cậu hiểu tôi hơn.” Hướng Anh Đông thu hồi nụ cườithờ ơ kia, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, có vẻ trịnh trọng mà Cẩm Túchưa từng thấy. “Chấn, tôi hoàn toàn không có ý định thu tay lại, trảcái giá đắt thế nào cũng không tiếc. Đây là một ván bài. Thắng, tôichính là người thắng nhiều nhất Thượng Hải.” Cẩm Tú ở bên cạnh ngẩnngơ mà nhìn Anh thiếu. Hắn đắc ý biết bao, hăng hái biết bao, giống nhưlà cả Thượng Hải đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Nhưng tại sao tronglòng nàng lại thoáng tràn ngập bất an? Tả Chấn không hề nói gì, chỉ chậm rãi uống từng ngụm rượu, rất nhanh cái ly liền trống rỗng. Cẩm Tú cầm lấy bình rượu, tiếp tục rót đầy cái ly trong tay hắn. Muốn mởmiệng nói điều gì đó, nhưng ngay cả đầu Tả Chấn cũng không thèm ngẩnglên. Rốt cuộc có gì khác thường? Bắt đầu từ lúc nào, giữa hắn và nàng đã không hề thoải mái như lúc đầu. Tả Chấn vốn không phải là người dễdàng thân cận, nhưng rất kỳ quái, không hiểu sao nàng cảm thấy hắn thânthiết hơn những người khác. Nàng và Anh thiếu, chưa từng tâm sự quá mộtcâu. Tả Chấn thì cái gì cũng biết, hơn nữa hắn còn năm lần bảy đưa taycứu trợ, giúp nàng giải vây. Cẩm Tú thật sự không nghĩ ra, tại sao hắnđột nhiên trở nên xa lạ như vậy. Nàng làm sai điều gì? Dường nhưTả Chấn cũng có chút thất thần. Vừa rồi Anh thiếu nói cái gì, hắn cũngkhông nghe thấy. Cuối cùng Anh thiếu không thể nhịn được nữa mà caogiọng: “Cái tên ngồi đối diện kia, Tả nhị gia!” “Cái gì?” Tả Chấn vừa ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt của Cẩm Tú. Không biết tại sao, hắn lại né tránh. “Hai ngày nay rốt cuộc cậu làm sao vậy, ngay cả cái bóng cũng không thấy.Bách Nhạc Môn có sói sao, sẽ ăn thịt cậu sao? Nếu tối nay không phải tôi phái người mời cậu qua đây thì cậu đã quên còn có một người anh em nhưtôi.” Hướng Anh Đông oán giận. Cẩm Tú nhịn không được mà cúi đầu cười trộm, Anh thiếu chửi hay lắm. Tả Chấn lại không mỉm cười. “Cậu nói ai oán như vậy, khẩu khí giống như cô vợ bé thứ mười ba của tôi vậy.” Hướng Anh Đông chịu không nổi hắn. “Tả nhị gia, tôi không có có chỗ nào đắctội với cậu chứ. Mở rượu đỏ ngon nhất, đặc biệt phái người mời cậu lạiđây… Ê, tôi có chuyện nghiêm túc muốn thương lượng với cậu.” “Lúc tôi uống rượu, chưa bao giờ nghe chuyện nghiêm túc.” Hướng Anh Đông chán nản. “Cậu có nghe hay không tôi cũng phải nói… Tôi muốnnói, Trầm Kim Vinh không dễ chọc như vậy. Không phải cậu thật sự tintưởng ông ta sẽ bỏ qua như vậy chứ. Gần đây bên ngoài hỗn loạn, làm việc phải cẩn thận.” Tả Chấn cười. “Khi nào thì tôi không cẩn thận? Nhưng còn cậu, đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nửa đêm canh ba còn huênhhoang trên đường. Cậu ở ngoài sáng, người ta ở trong tối, tự mình cẩnthận một chút.” “Cậu… cậu cho người đi theo tôi?” Hướng Anh Đông nhảy dựng lên, thiếu chút nữa là lật đổ cái bàn. Cẩm Tú bị hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng nói giúp Tả Chấn: “Chẳng qua Nhịgia chỉ lo lắng cho anh mà thôi. Vừa rồi không phải anh cũng nói, bâygiờ bên ngoài rất loạn sao?” Hướng Anh Đông hậm hực mà ngồi xuống.“Tôi nào có trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi? Mấy tháng nay, vì chuyệntrường đua, mỗi ngày bận tối mắt tối mũi, làm gì còn có hứng thú mà đitìm đàn bà? Có đi tới chỗ Minh Châu hai lần… nhưng đi cùng với đại ca.”Nói xong, hắn nhớ tới điều gì đó. “Đúng rồi, tôi nghe Minh Châu nói,buổi vũ hội nghênh đón sứ đoàn của Pháp vào ngày mốt, đại ca sẽ mang côấy cùng tới tham gia.” Cái gì?! Minh Châu muốn tới Bách Nhạc Môn? Cẩm Tú bỗng nhiên ngẩng đầu. Thần sắc của nàng trở nên rất khác thường, Tả Chấn và Hướng Anh Đông cùngnhìn sang, thì thấy vẻ mặt nàng kích động lo sợ, thấp thỏm bất an. Hướng Anh Đông thở dài: “Cẩm Tú, không phải tôi không giúp cô, tính tình của Minh Châu cô cũng biết đấy.” Cẩm Tú xấu hổ cúi đầu. “Tôi hiểu, thật ra tôi không có ý gì khác, chẳng qua do bỗng nhiên nghe thấy tên của chị ấy, cho nên…” Tả Chấn trầm mặc một lát, rốt cục mở miệng: “Cô ở Bách Nhạc Môn, Minh Châu sớm đã biết. Nếu cô ấy không muốn gặp cô thì đã không đến.” Cẩm Túkhông khỏi bất ngờ. Hắn chịu nói chuyện, giọng nói lại bình thản nhưvậy! Rõ ràng vừa rồi còn không thèm liếc nàng đến một cái, bây giờ lạigiống như không có việc gì, cái gì cũng chưa xảy ra, tất cả chỉ là donàng đa nghi… Rốt cuộc là hắn sao vậy! “Ý của Nhị gia là, đến hôm tổchức vũ hội, còn cần vũ nữ đến tiếp đón khách khứa sao?” Cẩm Tú châmchọc. Vừa nói ra khỏi miệng, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Nàng cư nhiên đã học được châm chọc. Tả Chấn chau mày. “Tôi muốn nói, hôm đó tôi đi có một mình, nếu cô muốn gặp Minh Châu, có thể đi với tôi.” Hắn có ý tứ gì? Cẩm Tú giật mình, có chút không hiểu. Hướng Anh Đông lại nhịn không được mà cười “xì” một tiếng. “Ý của Tả nhị giachính là mời cô cùng hắn đi tham gia bữa tiệc. Ha ha ha, thảo nào cậu ta nói chuyện không được tự nhiên. Đây là lần đầu tôi nghe cậu ta nóinhững câu như vậy… Tức cười chết mất.” Tả Chấn bỗng nhiên đứng dậy, đặt ly rượu ở trên bản. “Sau lầnnày, chuyện trường đua, chính cậu tự giải quyết đi!” Hắn nói chưa dứt lời đã quay đầu đi. Hướng Anh Đông ngây người sau một lúc, nhìn bóng dáng của hắn, dụi dụi mắt, vừa rồi không phải hắn hoa mắt đấy chứ? Sao hình như nhìn thẩy… lúc Tả Chấn quay đầu đi, trên mặt thoángqua một chút đỏ ửng? Cẩm Tú nhịn không được mà trách hắn: “Anh thiếu! Anh cũng đừng lấy Nhị gia ra làm trò đùa. Chẳng lẽ anh không nhận ratâm trạng của anh ấy không tốt sao? Còn tiếp tục như vậy, tôi sợ haingười cũng không cần làm anh em nữa.” Hướng Anh Ðông chậm rãi quayđầu lại, bởi vì cố nín cười mà mặt có hơi nhăn nhó. “Chẳng qua tôi chỉgiúp cậu ta nói ra ý từ của mình mà thôi, cậu ta liền thẹn quá thànhgiận! Vừa rồi có có thấy cậu ta có vẻ mặt gì hay không?” Tuy rằngkhông biết rốt cuộc Tả Chấn bị sao, nhưng điều duy nhất nàng có thểkhẳng định là, vừa rồi hắn đang giúp nàng. Nghĩ đến hôm đó, quan lại tập trung, người đến đều là nhân vật chính trị quan trọng của Thượng Hải,thương nhân giàu có… Nếu không có hắn, với thân phận vũ nữ của Bách Nhạc Môn như nàng, e rằng hoàn toàn không có tư cách vào hội trường, đừngnói chi là gặp Minh Châu Tối nay, đèn hoa rực rỡ, hàng mặc bộ lễ phục màu đen hờ vai bước trên bậc thềm trải thảm đỏ của Bách Nhạc Môn, từ từ nở nụ cười mê người, dường như cả Thượng Hải đêu bị rung động. LúcMinh Châu bước vào, trong đại sảnh rộng mấy ngàn mét vuông, gần như bỗng im bặt trong phút chốc, vô số khách khứa đêu đồng loạt nhìn vê phíacửa. Cẩm Tú ở trong đám người, nín thở nhìn nàng thanh nhã đi vào đạisảnh. Dưới vô số ánh nhìn chăm chú mà vẫn không đổi sắc, giống như vốnđã quen đón nhận những trường hợp như vậy. Một phụ nữ, lại có thểxinh đẹp đến nhường này, thảo nào ngay cả Bách Nhạc Món người đẹp nhiềunhư mây, từ sau khi nàng vừa đi, thì không ai có thể tái hiện lại vẻphồn thịnh chưa từng có như khi Ân Minh Châu treo biển hành nghề năm đó. Thảo nào thân phận như nàng mà cũng có thể trở thành phụ nữ của HướngHàn Xuyên. Thảo nào khi mọi người lén nhắc tới nàng, đều có vẻ hâm mộcũng ghen tị. Trên mặt Cẩm Tú nổi lên vẻ đỏ ửng, ngay cả hai mắt cũng sáng lên, Từ ngày đầu tiên mới đến Thượng Hải, ở nhà Minh Châu gặp quanàng một lần, đây là lần thứ hai nhìn thấy nàng. Trong lòng không biếtlà cảm xúc gì, là vui mừng, là tự hào, hay là một chút chua xót? MinhChâu thừa nhận hay không cũng được, không thể thay đổi một sự thật: cácnàng là chị em ruột. Người phụ nữ xinh đẹp đến mức đã trở thành truyềnkỳ này, trên người chảy cũng dòng máu với nàng. Thật ra, lúc trướckhi bị Minh Châu đuổi đi, Cẩm Tú cũng không hề oán hận nàng. Sau khi đãtrải qua nhiều chuyện như vậy, ở Bách Nhạc Môn nhìn quen thói đời ấmlạnh, Cẩm Tú ngày càng hiểu được tâm ý của Minh Châu. Năm Minh Châu bịđuổi ra khỏi nhà, nàng chỉ có mười lăm tuổi. Một cô gái với hai bàn taytrắng, không nơi nương tựa, muốn sống sót ở một nơi rồng rắn hỗn loạn,cá lớn nuốt cá bé như Thượng Hải, không biết năm đó nàng phải trả cáigiá thế nào? Mùi vị này, loại sợ hãi cùng tuyệt vọng này, người chưatừng trải qua sẽ không thể hiểu được. Hận thù của Minh Châu đối với nhàhọ Vinh, nhiều năm như vậy, càng tích tụ càng nhiều, đã trở thành bếtắc. Nàng không chịu thừa nhận Cẩm Tú, cũng không thể tránh được. Đột nhiên phía sau có người vỗ nhẹ vào đầu vai nàng. “Thật khéo, lại gặp nhau.” Cẩm Tú quay đầu, nụ cười trên mặt bỗng nhiên cứng đờ. Là Trầm Kim Vinh. Ðôi mắt ưng sắc bén của hắn lại nhìn vào mặt Cẩm Tú. “Bữa tiệc như hôm nay mà lại có thể gặp được cô, thật là không thể tưởng tượng được” “Thật đáng tiếc, ông chủ Trầm, Xem ra hôm nay tôi không thể đón tiếp ôngđược.” Cẩm Tú biết hắn không có ý tốt. Hôm đó ở Bách Nhạc Môn, bị TảChẩn chơi một ván, lại bị Anh thiếu làm nhục một trận, Trầm Kim Vinhtuyệt đối không nuốt được nỗi nhục này. Trầm Kim Vinh nở nụ cười. “Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian mà. Còn chưa biết tên họ của cô?” “Vinh Cẩm Tú.” Trầm Kim Vinh gật đầu. “Nói thật, hôm đó vừa vào Bách Nhạc Môn, liếc mắtliền thấy cô, thảo nào lại thu hút như vậy, thì ra là Vinh tiều thư.Vinh Cẩm Tú – người nổi nhất của Bách Nhạc Môn.” Cẩm Tú ngạc nhiên,người nổi nhất?! Giỡn cái gì chứ, nàng mới đến mấy ngày, khi nào thìthành người nổi nhất của Bách Nhạc Môn, sao ngay cả chính nàng cũngkhông biết? Trầm Kim Vinh thản nhiên nói: “Nghe nói, vì Vinh tiểuthư, ngay cả Tả nhị gia mà cũng đi tranh giành tình nhân, còn không tiếc mà ra tay tàn nhẫn dưới ánh nhìn chăm chú của công chúng. Hiện nay, tìm khắp cả Thượng Hải cũng không thấy cô gái nào nổi danh như cô.” MặtCẩm Tú vừa đỏ vừa trắng. Ông ta nói cái gì?! Chẳng lẽ sự kiện kia truyền ra bên ngoài đã thành khó nghe như vậy sao? Ai nói… Tả Chấn vì nàng màtranh giành tình nhân, ai nói hắn ra tay quá nặng… Thảo nào mấy ngày nay hắn không xuất hiện ở Bách Nhạc Môn, chắc là những lời đồn đãi này đãsớm truyền đến tai hắn. “Ông chủ Trầm, đây là ai vậy? Nhìn rất lạmắt.” Một vị thiếu gia mặc quần áo trắng, giày da trắng, tóc chải bóngloáng đi tới, đứng ở bên cạnh Trầm Kim Vinh. Cẩm Tú đứng đối diện,cách xa hai bước mà còn bị mùi dầu thơm hoa quế nồng nặc làm nghẹt mũi,thiếu chút nữa là hắt xì. Rốt cuộc thì hắn xịt bao nhiêu dầu thơm ở trên đầu? Trầm Kim Vinh lại cười nói: “Phùng tứ thiếu hằng ngày lăn lộntrong chốn gió trăng, sao lúc này mắt lại đi đâu rùi, ngay cả Vinh CẩmTú Vinh tiểu thư của Bách Nhạc Môn cũng không nhận ra?” Hắn lại quay đầu nói với Cẩm Tú: “Để tôi giới thiệu cho hai vị. Vị này chính là công tửthứ tư của sở trưởng Phùng ở sở cảnh sát.” Thì ra hắn chính là Phùngtứ thiếu. Cẩm Tú biết cái tên này. Ỷ vào quyền thế của nhà mình, cả ngày ra ngoài sinh sự. Tháng trước, ở Đại Phú Hào, bởi vì một vũ nữ nói mộtcâu đắc tội với hắn mà bị hắn dùng tăm tre hủy dung. Thật sự là không may… Một Trầm Kim Vinh thôi đã khiến người ta đau đầu, giờ lại gặp phải loại người như Phùng tứ thiếu. Cẩm Tú đang muốn nghĩ cách thoát thân,bỗng nhiên nghe thấy toàn bộ khách khứa trong phòng đều ào ào vỗ tay,không khỏi ngẩng đầu nhìn xung quanh… Là Hướng Hàn Xuyên, Hướng AnhĐông cùng Tả Chấn hộ tống công tước Ferdinand – tổng lãnh sự Pháp và phu nhân bước vào. Cả đám người đều tản ra hai bên, nhường đường cho bọnhọ. Đều là những người nổi tiếng khắp Thượng Hải, quả nhiên có phongthái chấn động lòng người. Hướng Hàn Xuyên quý phái chín chắn, Hướng Anh Đông trẻ trung phóng khoáng, Tả Chấn anh tuấn lạnh lùng, quả thực cóthể dùng bốn chữ “cùng nhau tỏa sáng” để miêu tả. “Anh thiếu và Nhị gia đến đây, tôi đi chào một tiếng.” Cẩm Tú khẽ thở phào, nhân cơ hội này chuồn vào trong đám người. Trường hợp này còn lòng trọng hơn nhiều so với sự tưởng tượng của nàng, nàngkhông thể chen qua được, chỉ có thể đứng cách khách khứa áo mũ chỉnh tềtrong phòng, từ xa mà nhìn bọn họ. Hôm nay Anh thiếu mặc lễ phục thêusợi vàng, hào quang càng phát ra bốn phía, vô cùng rực rỡ. Tả Chấn vẫnnhư cũ, cách biển người, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cẩm Tú đang nhón chân nhìn sang phía bên này, bèn mỉm cười với nàng. Người mặc áo dài xám, cao lớn lỗi lạc bên cạnh hắn chính là đại ca Hướng Hàn Xuyên của Anh thiếu sao. Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Hướng tiên sinh. Từng nghe qua tên củaanh ta vô số lần, hôm nay gặp được, mới biết cái gì gọi là phong tháiung dung. Anh ta hơi ngăm đen, diện mạo giống Anh thiếu đến bảy támphần, đương nhiên cũng tuấn tú. Cũng là trùm thương gia như Trầm KimVinh, nhưng khí thế ông chủ của Hướng Hàn Xuyên rất khiêm tốn. Cẩm Túbỗng nhiên hiểu được, tại sao Hướng Hàn Xuyên được gọi là “Hướng tiênsinh”, mà Trầm Kim Vinh lại là “ông chủ Trầm.” Nếu so về bề ngoài,Hướng tiên sinh không đẹp bằng Anh thiếu, nhưng cho dù có Ân Minh Châuxinh đẹp lộng lẫy đứng bên cạnh, cũng không thể che lấp được vẻ nổi bậtcủa anh ta. Thảo nào ngay cả Tả Chấn cũng cam tâm tình nguyện gọi anh ta một tiếng đại ca. Cách thời gian khai tiệc còn một khoảng thời gian, Tả Chấn và Anh thiếu đều bận tiếp khách, bị vô số người vây quanh chàohỏi. Cẩm Tú sợ lại chạm mặt Trầm Kim Vinh, nghĩ tạm thời vẫn nên tránhđi thì hơn. Lặng lẽ rời khỏi đại sảnh, xuyên qua tấm rèm bằng nhung ở cửa hông, bên ngoài là một phòng khách lộ thiên, bên đó có một bộ sôpha kiểu Pháp dài dành để nghỉ ngơi. Một đám phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ đangtụm lại, ríu ra ríu rít xem áo lông của ai đẹp hơn, nhẫn của ai làm tinh xảo nhất. “Uông phu nhân, chiếc nhẫn này của chị có phải mua tại Bảo Lân Đường trên đường Hà Phi hay không?” Một phụ nữ cao gầy cầm bàn taycủa một người khác không buông. “Hình như tháng trước tôi có thấy ở chỗđó, rất đắt nha.” Vị Uông phu nhân kia cười. “Cũng không phải đắt.Mua về, đeo hai ngày lại không thích thú như vậy nữa. Những thứ này,cũng chỉ là ham thích mới mẻ nhất thời thôi.” Xem ra cũng đúng, trên hai tay chị ta đeo ít nhất năm sáu chiếc nhẫn. Một người khác nói chenvào: “Mọi người có sợi dây chuyền kim cương mà tối nay Ân Minh Châu đeohay không? Tôi nhận ra nó. Đó là cực phẩm mà lần trước hãng đấu giá AnhLuân đưa ra, giá trị tương đương với một ngôi nhà lớn có vườn hoa trongtô giới Pháp đó.” “A?!” Một tràng tiếng kinh ngạc xôn xao nổi lên. “Thật vậy sao, cuộc đời này thật sự… Phụ nữ mà xinh đẹp thì thật có lợi.” “Đúng vậy, loại phụ nữ như vậy, loại xuất thân như vậy, sao còn biết liêm sỉgì nữa. Đi theo người có tiền dựa dẫm, bất quá chỉ vì món lợi của ngườita.” “Có đôi khi, càng là loại phụ nữ này thì càng biết cách moi tiền của đàn ông. Cô ta thì có gì phải kiêng dè nữa, chỉ cần hạ mình, xuốnggiường là có thể giơ tay lấy tiền. Chị nhìn xem, những thứ cô ta mặc,đeo, còn phô trương rực rỡ hơn cả những bà vợ cả như chúng ta.” Đangbàn luận nhiều chuyện xôn xao, vị Uông phu nhân kia đứng lên kết luận:“Nói thế nào đi nữa, loại đàn bà bán thân thì không ngẩng mặt lên được.Các chị từng nghe chưa, lúc trước khi Ân Minh Châu bắt đầu ra nghề ở Đại Phú Hào, còn nhảy thoát y trên sân khấu đó. Xinh đẹp? Yêu kiều? Vậy thì thế nào? Còn không phải bị người ta bao bên ngoài. Ai đã nghe nói cóngười dám cưới cô ta về nhà chưa? Cũng giống như chiếc nhẫn này, ham mới mẻ mà thôi, hai năm nữa chơi chán rồi, không phải ném qua một bên sao.” Cẩm Tú nghe ra ngây cả người. Gió đêm rất lạnh thổi vào người, cả người bỗng nhiên nổi cả da gà, trái tim lạnh lẽo nói không nên lời. Nhưng từng đợt máu nóng lại một mực dânglên mặt. Nàng nhịn không được mà bóp thật chặt cái chén trong tay. Hôm nay nghe được rất nhiều chuyện. Về Tả Chấn, về Minh Châu. Nếu khôngphải chính tai nàng nghe thấy, thật không dám tin đầu lưỡi của ngườikhác lại có thể độc đến nhường này. Trong những người này, có ai thật sự quen biết Ân Minh Châu? Có ai biết được giữa chị ấy và Hướng tiên sinhcó phải thật lòng hay không? Lại có ai biết chị ấy đã từng trải qua cáigì, trên đường đời có bao nhiêu máu và nước mặt? Nếu được lựa chọn, aicũng hy vọng được sống cao sang. Tuy bọn họ nói là Minh Châu, cũngkhông phải Vinh Cẩm Tú nàng nhưng loại cảm giác bị nhục nhã này còn mãnh liệt hơn cả khi nghe người khác nói đến mình. Hôm nay, ở nơi này, có lẽ nàng nên giữ im lặng, không đếm xỉa đến, cho dù nghe thấy gì thì tốt nhất là làm như không nghe đến. Nhưng trong nhất thời, máu nóng của Cẩm Tú bốc lên, rốt cuộc không quản được hai chân của mình, lập tức đi quaphía vị Uông phu nhân kia. “Vị phu nhân này, chị nói hình như có chút không công bằng. Ai cũng biết tối nay Ân Minh Châu là bạn gái của Hướng tiên sinh. Ngay cả Hướng tiên sinh cũng chính thức mang chị ấy tham gia vũ hội, có thể thấy được rất tôn trọng chị ấy. Về phần khi nào Ân MinhChâu lấy chồng, đó là chuyện riêng của chị ấy, chị không cảm thấy mìnhquan tâm quá mức rồi sao?” “Cô… cô là ai?” Uông phu nhân không ngờcòn có người bước ra phản kích trước mặt chị ta, tức giận mà quay đầulại, lại thấy một cô gái xa lạ, quần áo trên người rất quý, mềm mại mượt mà, xanh biếc như hồ nước, tôn lên vẻ tinh xảo của hàng thêu Hồ Nam.Dưới ánh đèn, chỉ cảm thấy nàng xinh đẹp dịu dàng, nhưng vẻ mặt lại mang theo sự lạnh lùng không nói nên lời. Không biết tại sao, trong nhất thời, khí thế hùng hổ vừa rồi giảm sút vài phần. Cẩm Tú thản nhiên nói: “Tôi không phải là ai cả, không thể so với Uông phunhân có thân phận có địa vị. Chẳng qua tôi chỉ không quen nhìn có ngườinói xấu sau lưng người khác… Nói trắng ra, đơn giản chỉ là vì một sợidây chuyền chị mua không nổi mà thôi.” “Cô nói bậy bạ gì đó!” Uông phu nhân không giữ được bình tĩnh. “Cô nói tôi ghen tỵ với Ân Minh Châu? Cô ta cũng xứng sao!?” “Đúng vậy, Uông phu nhân đường đường chính chính, xuất thân danh môn cao quý. Ân Minh Châu là cái gì, muốn làm bé cũng không vào được nhà người ta.Rốt cuộc là ai ghen tỵ với ai chứ.” Đám phụ nữ bên cạnh cũng phục hồilại tinh thần, xôn xao phụ họa. Cẩm Tú nở nụ cười. “Vấn đề là, rốtcuộc ‘người ta’ mà các vị nói đến là ai? Theo ý tôi, cả Thượng Hải cóbiết bao người muốn xách giày cho ‘người ta’ mà còn không xứng đó.” “Cô bênh vực Ân Minh Châu như vậy, đừng nói là cùng loại với cô ta nha?” “Chị nói đúng, tôi chẳng qua chỉ là vũ nữ của Bách Nhạc Môn. Loại người nhưchúng tôi, xuất thân không cao quý, hạnh kiểm lại không đoan trang.Nhưng chiếc nhẫn trên tay chị và chiếc chúng tôi đeo trên tay, e rằngđều là do cùng một người đàn ông mua cho. Tặng cho chị đường hoàng, tặng cho tôi lén lút, điểm khác nhau giữa chúng ta cũng chỉ là như vậy.” Cẩm Tú mỉm cười, thật không ngờ những vị phu nhân nổi tiếng cả ngày cao quý đoan trang khi mắng người cũng khó nghe như vậy. Từ phòng khách trở lại đại sảnh, phải đi qua một cái cổng vòm. Cẩm Tú mớivừa xốc tấm mành bằng nhung rất nặng kia lên, bất chợt ngẩn cả người. Minh Châu ngay tại trước mặt nàng, cầm chén rượu, mang theo một nụ cười nhưcó như không, dường như nghe thấy tất cả, lại giống như không nghe đượcthứ gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]