“Chị cũng ở đây…” Cẩm Tú có chút lo lắng. Những lời vừa rồi, không biết chị ấy nghe được bao nhiêu.
Minh Châu cười kín đáo. “Nghe Anh Đông nói, cô vào Bách Nhạc Môn. Đã quen chưa?”
Cẩm Tú đỏ mặt. “Cái gì mà quen hay không. Không phải một ngày ngày đều chen lẫn trong đó, có thể có chén cơm ăn đã không tệ rồi. Người như em, nàocó tư cách gì mà kén cá chọn canh?”
Minh Châu gật đầu. “Nói rất đúng. Năm xưa tôi cũng phải chịu đựng như vậy.”
“Nếu đã đến đây, những chuyện trước kia, không bằng cứ quên đi!” Cẩm Tú nhịn không được mà thốt ra.
“Quên đi?” Minh Châu lạnh lùng nhướng mày. “Tôi cũng muốn quên đi. Đáng tiếc, luôn có người không ngừng nhắc nhở tôi, quá khứ nghèo khó thê lương thế nào… Những lời như vừa rồi, không phải lần đầu tiên tôi nghe thấy, nếuthật sự muốn so đo, thì sớm đã tức chết, mệt chết rồi. Bọn đàn ông này,nằm mơ cũng sẽ nghĩ đến cơ thể của tôi mà chảy nước miếng, nhưng tronglòng bọn họ lại khinh rẻ tôi. Mà những người đàn bà này thì sao, trướcmặt thì khen trang sức của tôi quý báu, váy áo lại đẹp đẽ. Nhưng chỉ cần quay người lại, còn không phải hận đến nghiến răng. Mặc kệ tôi có đượccái gì, đều nghe thấy có người nói, đó là cô ta bán đứng thân mình đểđổi lấy .”
Cẩm Tú im lặng, nàng hiểu được cảm giác của Minh Châu. Cóngười phụ nữ nào không hy vọng cuộc đời mình được thuận buồm xuôi gió.Rời khỏi vòng tay ấm áp của cha mẹ thì sẽ được chồng yêu thương chiềuchuộng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-duyen/74398/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.