“Cẩm Tú đã có thể lên đài rồi.” Hướng Anh Đông đứng trước cửa sổ trong phòng làm việc trên lầu, dựa vào lan can, nghiền ngẫm nhìn Cẩm Tú ở giữa sàn nhảy. Không biết là chuyện gì mà bắt đầu từ tuần trước, đột nhiên cô nhóc kia nhưtrở thành một người khác, thoát thai hoán cốt, dần dần lộ ra vẻ rực rỡcủa mình. Quản lý đến báo cáo, nói tối nay đã có mấy người khách đến hẹn Vinh Cẩm Tú. Tả Chấn ở ngay bên cạnh hắn, chỉ nhìn mà không nói chuyện. “Nói cũng phải thôi, rốt cuộc vẫn là em gái Minh Châu.” Hướng Anh Đông cười, quay đầu lại. “Nếu bồi dưỡng một chút, nói không chừng Cẩm Tú sẽ là ÂnMinh Châu thứ hai của Thượng Hải. Nhưng tôi lại không rõ, sao bỗng nhiên cô nhóc kia lại hé nở như thế? Hơn nữa cô ấy lấy đâu ra tiền mua quầnáo, trang sức.” Hướng Anh Đông lắc đầu. “Cẩm Tú khác với Minh Châu.Lúc trước Minh Châu ra nghề sớm, khi đến Bách Nhạc Môn đã có thành tựu.Cẩm Tú so với cô ấy thật sự còn rất non nớt. Phải chờ cô ấy nhìn việcđời nhiều một chút, học được cách ứng phó với đủ loại người.” “ChờCẩm Tú trở nên có thành tựu như Minh Châu, chưa chắc cậu đã giữ được côấy.” Tả Chấn thản nhiên nói. “Lúc trước đại ca coi trọng Minh Châu, Minh Châu không chút do dự liền đi theo anh ấy. Sau này, khó tránh khỏi sẽkhông xuất hiện một Hướng Hàn Xuyên thứ hai.” “Lần này sẽ không đâu. Cậu không biết Cẩm Tú hơi thích tôi sao?” Hướng Anh Đông cà lơ phất phơ nói đùa. Tả Chấn đột nhiên ngẩng đầu. “Cậu… muốn cô ấy?” Hướng Anh Đông uống một ngụm rượu. “Bây giờ còn quá sớm. Chấn, cậu cũng làngười biết cách uống rượu, rượu ngon thì phải từ từ mà ủ , không thểgấp. Bây giờ nhiều nhất Cẩm Tú cũng chỉ là chén nước ép nho, đẹp thì cóđẹp, nhưng hương vị còn chưa ngấm.” Chân mày Tả Chấn hơi nhíu lại. “Nếu có cơ hội, cậu nói với Minh Châu chuyện của Cẩm Tú. Dù sao cô ấy cũng là chị gái của Cẩm Tú.” Hướng Anh Đông nhảy dựng lên. “Mỗi lần đều như vậy, chuyện đắc tội với ngườikhác đều giao cho tôi! Lần trước tôi cùng Minh Châu ăn cơm, vừa nhắc tới Cẩm Tú, còn chưa nói hết Minh Châu đã nổi giận, thiếu chút nữa là trởmặt. Cô ấy còn nói, nếu giữ Cẩm Tú lại Bách Nhạc Môn, sau này cũng đừngbước vào cửa nhà cô ấy nữa. Tôi có tội gì chứ, bên này là cậu đem Cẩm Tú nhét vào, bên kia là Minh Châu bảo tôi đuổi nàng ra. Lần sau cậu đi mànói với Minh Châu, ít nhất cô ấy không dám trở mặt với cậu.” “MinhChâu cũng chỉ là mạnh miệng.” Tả Chấn cười, vỗ nhẹ vào lan can. “Cô ấyvẫn luôn rất khôn ngoan, nếu thật sự không để ý, sao lại nhiều lần nổigiận vì Cẩm Tú chứ.” Tả Chấn đứng cách cửa sổ, từ xa mà nhìn Cẩm Túgiao thiệp với khách trong sàn nhảy. Âm nhạc du dương là thế, bóng dángcủa nàng động lòng người là thế. Khi nàng xoay mặt, đôi hoa tai kimcương nho nhỏ ở tai nhẹ nhàng đong đưa, chiếu lên nụ cười chúm chím dịudàng của nàng, sặc sỡ chói mắt, khiến người ta kinh hãi. Nhưng hắn biết, đó chẳng qua chỉ là chiếc mặt nạ xinh đẹp. Cẩm Tú đã học được cáchxã giao, bắt đầu biết cách che giấu như hắn muốn lúc trước. Nàng ở BáchNhạc Môn học được cách làm thế nào để bảo vệ mình, hiểu được không từthủ đoạn để sinh tồn. Nhưng một ngày nào đó trong tương lai, nàng cũngsẽ trở nên giống như Minh Châu, khôn ngoan, khéo léo. Lúc nên tức giậnvẫn không biến sắc, lúc nên cười thì làm bộ cười. Bỗng nhiên nhớ tới ở Sư Tử Lâm lúc trước, lần đầu tiên thấy Cẩm Tú cười, dịu dàng, bối rối,trong trẻo mà không có toan tính. Mượt mà ấm áp như gió xuân, xúc độnglòng người nói không nên lời. Hắn bỗng nhiên có chút hoài nghi bảnthân mình làm có đúng hay không. Trước khi Cẩm Tú đến Thượng Hải, thếgiới của nàng nhiều nhất cũng chỉ có tòa nhà lớn ở quê. Nàng tưởng rằnglòng người đều ấm áp, mọi nơi trên thế giới này đều sáng sủa, không biết đường đời còn có tối tăm, hiểm ác. Có lẽ hắn hoàn toàn không nên để nàng nhìn đến việc đời ác nghiệt, lại càng không nên đưa nàng đến bên cạnh Anh Đông. Người đàn ông đối diện Cẩm Tú bắt đầu có chút không đứng đắn. Một bàn tay mập mạp đeo nhẫn dao động lung tung trên lưng Cẩm Tú. Cẩm Tú vẫn đang cười, nhưng nụ cười dần dần cứng ngắc, nàng càng muốn thoát ra thì bàn taykia ôm càng chặt. “Đường Hải.” Tả Chấn buột miệng. Đường Hải ở phía sau trả lời một tiếng: “Dạ, Nhị gia.” “Cậu đi xuống xem Vinh tiểu thư nhảy với ai, mời hắn uống chén rượu.” TảChấn cũng không quay đầu lại nên không nhìn thấy sắc mặt của hắn, nhưnggiọng nói đã biến lạnh. “Hả?” Đường Hải ngẩn ngơ, nhìn Hướng AnhĐông, cũng không dám hỏi nữa, lập tức đi ra ngoài. Vị Vinh tiểu thư này… chính là Vinh Cẩm Tú lần trước nói với Thạch Hạo “Tả Chấn ở đâu, tôimuốn gặp anh ấy” sao, rốt cuộc cô ta có lai lịch gì? Hướng Anh Đông cũng ngẩn ra, liếc mắt nhìn Tả Chấn một cái. “Cậu có ý gì đây?” “Anh Đông, không phải cậu còn phải nói chuyện với ông chủ Hình về miếng đấtxây dựng trường đua ngựa sao, còn đứng đây làm gì?” Tả Chấn xoay người,tiện tay cầm lấy áo khoác đi ra ngoài. Hắn còn chưa nói xong, Tả Chấn đã đi xuống lầu, băng qua đại sảnh, đi thẳng ra Bách Nhạc Môn. Bỗng nhiên có chút phiền muộn trong lòng, không muốn lại ở trong đại sảnhlộng lẫy xa hoa này, hít phải bầu không khí hỗn tạp mùi cồn và son phấnnày nữa. Thật ra cùng đi gặp ông chủ Hình với Anh Đông cũng khôngphải dự dịnh ban đầu của Tả Chấn. Gần đây, Anh Đông vẫn luôn tích cựclập kế hoạch xây dựng trường đua ngựa. Hắn rất thân với Ferdinand – lãnh sự của tô giới(*) Pháp, lấy được quyền kinh doanh hẳn là không có vấnđề gì, nhưng về chuyện đất đai thì còn chưa xong. Trước mắt, khối đất mà mình coi trọng kia có dính dáng tới một phần tài sản ông chủ Hình –thương nhân ngành thuốc lá của Quảng Đông, đàm phán vấn đề này rất trắctrở. Cái giá Anh Đông đưa ra đã gấp ba lần giá thị trường, nguyên nhânlàm ông chủ Hình vẫn chần chừ không muốn nhượng lại, ngoại trừ lý doriêng tư trong miệng ông ta, e là còn liên quan tới việc lén lút đàmphán với Trầm Kim Vinh. Trầm Kim Vinh là thương nhân đất đai lừng lẫy của Thượng Hải. Hơn nữa vài năm gần đây, việc làm ăn càng lúc càng lớn, phất nhanh như diều gặp gió, thế lực đã trải rộng khắp mọi xó xỉnh củaThượng Hải, không thể xem thường. Nếu chỉ là chuyện làm ăn của AnhĐông, Tả Chấn tuyệt đối không rảnh mà nhúng tay vào. Anh Đông cũng làmột con cáo già. Trên thương trường, dù đánh ngầm hay là công khai,người đánh qua, ta đánh lại, Anh Đông đủ sức đối phó. Trừ phi hắn mởmiệng, Tả Chấn cũng không muốn lẫn lộn với những người đó. Chính là, căn cứ vào cơ sở ngầm của Thanh Bang, dường như Trầm Kim Vinh không chỉbuôn bán đơn thuần mà thôi, hắn vẫn móc nối với một thế lực xã hội đenkhác. Ở Thượng Hải, đa số người làm ăn đều có chỗ dựa. Nhưng xã hộiđen cũng có phép tắc của xã hội đen. Thậm chí quy tắc này còn lạnh lùngnghiêm khắc hơn cả chốn quan trường. Quan hệ giữa Anh Đông và Thanh Bang ai ai cũng biết, người người đều hay. Lúc này Hướng Anh Đông ra giá cao thu mua đất, là nhất định phải được, còn có ai dám đứng ra tranh giàng? Đó là tuyên bố muốn làm khó dễ với Thanh Bang. Nếu người âm thầm giở trò quỷ đúng là Trầm Kim Vinh, như vậy thì thế lực sau lưng hắn nhất định không đơn giản. Nhiều năm trước, thủ lĩnh của Thanh Bang vẫn là Hà Tòng Cửu, đó là thời điểmcác bang phái của Thượng Hải sống mái kịch liệt nhất. Vì tranh giành địa bàn và lợi ích, giao chiến đẫm máu không kể hết. Địa vị của Thanh Bang, danh tiếng của Tả Chấn cũng là giành được từ năm đó. Từ đó tới giờ, còn chưa có người dám tự ý bước vào địa bàn của Thanh Bang một bước. Nhưng gần đây, cục diện của Thượng Hải ngày càng hỗn loạn kỳ quái. Bề ngoàivẫn sóng yên biển lặng như cũ, nhưng khi Tả Chấn yên tĩnh lại, đã mơ hồđánh hơi được mùi nguy hiểm như một mạch nước ngầm cuồn cuộn chảy. Tung hoành tại Thượng Hải nhiều năm như vậy, thận trọng là kinh nghiệm mà Tả Chấn dùng máu tươi để đổi lấy. Càng nguy hiểm thì càng phải trấn tĩnh,đây là phong cách làm việc trước giờ của hắn. ………………………………….. (*)Tô giới: Phần đất mà một nước buộc phải cắt nhượng cho một nước đế quốc. Lúc này Trung Quốc như một cái bánh pizza bị 8 nước đế quốc cắt ra ănmà! Địa điểm gặp mắt với ông chủ Hình là ngay tại Sư Tử Lâm. Tuynói ông chủ Hình là một con rồng tới từ Quảng Đông, nhưng hắn cũng hiểurất rõ phép tắc làm ăn trên thương trường ở Thượng Hải. Mỗi câu nói đềurất cẩn thận, khiêm tốn khách khí, cũng xem như là nể mặt sự chiêu đãicủa Hướng Anh Đông. Bữa tiệc này, khách và chủ cùng vui, không khí thân thiện. Nhưng đối với chuyện đất trường đua ngựa, ông chủ Hình lại không nói một lờinào. Hướng Anh Đông vừa mới thử thăm dò, hắn đều lảng tránh hết lần nàyđến lần khác. Mà Tả Chấn chỉ ở một bên ngoảnh mặt làm thinh. Mọi ngườivừa nói vừa cười, thoạt nhìn bề ngoài không biết là tưng bừng náo nhiệtcỡ nào, dường như là bạn cũ nhiều năm mới gặp lại. Thật ra người trongcuộc, mỗi một bên đều có tâm tư khác nhau. Tiệc tàn, đã là lúc đêm khuya. Tả Chấn từ khách sạn đi ra, Đường Hải đã sớm căn dặn tài xế lái xe lại chờ ở cửa chính. Phủ thêm áo khoác cho hắn, Đường Hải có chút lo lắng hỏi:“Nhị gia uống nhiều rượu?” Tả Chấn lắc đầu. Thật ra tối nay hắn uốngkhông nhiều lắm, nhưng không biết vì sao, chỉ cảm thấy trong lòng cóchút buồn bực, cảm giác chếnh choáng dâng lên. Liếc mắt nhìn Đường Hảimột cái, còn chưa nói gì, Đường Hải đã cướp lời: “Vừa rồi đã đưa Vinhtiểu thư trở về.” Đường Hải đã đi theo Tả Chấn nhiều năm, biết tínhcủa hắn. Nhị gia chưa từng giao cho hắn đi làm nhưng chuyện thế này, hắn làm sao dám chậm trễ. Cho nên vừa xuống lầu đã kéo cái tên khiêu vũ với Cẩm Tú qua một bên, nói mời hắn uống rượu, hắn nào dám không uống? Đúng lúc, hắn đang muốn lái xe đến Sư Tử Lâm đón Tả Chấn, Cẩm Tú cũng ở nơinày, cho nên thuận đường liền đưa nàng về. Sắc mặt của Tả Chấn lại sa sầm xuống. “Tôi có hỏi cậu chuyện này sao?” Đường Hải ngạc nhiên, chẳng lẽ… hắn nhìn lầm rồi sao? Nhị gia cũng không có ý với Vinh tiểu thư? “Tôi tự đi một chút, các cậu không cần đi theo.” Tả Chấn hít một ngụm khí lạnh của đêm, đè nén cảm giác say đang cuộn lên xuống. Ngay cả Đường Hải cũng nhận ra vừa rồi hắn muốn hỏi cái gì. Thật ra chínhhắn cũng cảm thấy rất bất ngờ, vì sao lúc ấy lại bảo Đường Hải ra ngoàigiúp Cẩm Tú giải vây? Ở Bách Nhạc Môn, việc một vũ nữ bị khách sàm sỡvài lần là khó tránh khỏi. Hơn nữa, Bách Nhạc Môn là địa bàn của AnhĐông, Cẩm Tú là người của Anh Đông, cho dù là bị ức hiếp thì có liênquan gì đến hắn? Nhất định là gần đây quá bận rộn, tối tối đều có xã giao, ca múa ầm ỹ, ăn chơi trác táng, thật là phiền phức. Nhìn một mình Tả Chấn đi vào trong bóng đêm, Đường Hải ngạc nhiên, lại khóxử mà đứng tại chỗ, muốn đi theo mà không dám. Đã nửa đêm rồi, Nhị gia ở bên ngoài làm cái gì chứ. Một tiếng nhạc loáng thoáng bay qua trong gió đêm lạnh lẽo. Tả Chấn dừng bước, có hơi bất ngờ mà nghiêng tai lắng nghe. Là bài gì vậy? Du dương réo rắt như vậy. Nhìn bốn phía, nơi này cách vườn sau của SưTử Lâm không xa, không biết sao hắn lại bước đến nơi đây. Chậm rãi đi theo tiếng nhạc, Tả Chấn dừng bước trước cửa sắt phía sau của Sư TửLâm. Cánh cửa sắt kia đã rất lâu không được mở ra, rỉ sét loang lổ, thấp thoáng sau bụi hoa đinh hương đang nở rộ. Xung quanh rất tối, mọi cảnhvật đều chìm trong bóng đêm nặng nề, chỉ có mùi hoa tươi thoang thoảng.Đến đây đã nghe rất rõ ràng, là một ca khúc không biết tên đang từ trong vườn truyền ra. Là tiếng tiêu. Thông qua khe hở của cây cối um tùm,có thể thấy người thổi tiêu đang ở trong đình hóng mát phía nam củavườn. Khí trời đã lạnh, bốn phía không có một bóng người, từ bên này cửa sắt nhìn qua cũng không quá rõ ràng. Cũng may đêm nay ánh trăng sángngời, sóng nước dưới đình lấp lánh, phản chiếu ánh trăng, chỉ thấy mộtbên mặt của người thổi tiêu, tựa vào lan can, quần áo màu trắng, khôngbiết bằng tơ tằm hay là gấm, mỏng manh bay nhẹ, như sương như khói ởtrong gió. Mặt người nọ rất nhỏ nhắn, là một cô gái. Một mái tóc đendài xõa nhẹ trên tà áo trắng. Nàng thổi một cây tiêu dài bằng trúc tía.Ống tiêu hơi chếch xuống, đầu của nàng cúi thấp tạo thành một hình ảnhrất hài hòa. Dưới ánh trăng, trên mặt nước gợn sóng, dường như cảngười nàng đều bị sương khói lờ mờ của bóng đêm bao phủ. Nhờ ánh trăng,mỗi một đường nét đều đẹp đến mức có hơi hư ảo, toả ra vầng sáng nhạtlấp lánh. Tiếng tiêu trầm thấp mà bồi hồi, uyển chuyển véo von, không ngừng lượn lờ trong gió đêm. Nàng có tâm sự, là đang hồi niệm. Tả Chấn không hiểu âm nhạc, nhưng hễ làngười có tai thì đều bị vẻ lưu luyến bịn rịn trong tiếng tiêu làm xúcđộng. Tả Chấn ngây dại trong bóng tối. Tuy rằng thấy không rõ mặt,nhưng là hắn biết đó là Vinh Cẩm Tú. Khu vườn này không có người ngoàiở, chỉ có một mình nàng ở phía này. Thì ra Cẩm Tú thật sự biết thổitiêu. Hắn nhớ rõ ngày đó, ở trong phòng của khách sạn Sư Tử Lâm, nàngkích động phản bác: “Không phải tôi không biết làm gì cả! Ta từng họcmay vá, còn có thể thêu thùa. Tôi biết làm lồng đèn. Đúng rồi! Tôi cònbiết thổi tiêu, từ lúc còn rất nhỏ tôi đã bắt đầu học thổi tiêu…” Lúc ấy, hắn và Anh Đông đều cảm thấy buồn cười. May vá? Thêu thùa? Làm lồng đèn? Lại còn có thể thổi tiêu. Bây giờ còn có người học mấy thứ nàysao, có ích gì chứ? Khi đó, thế nào cũng không nghĩ đến, thì ra người ta có thể dùng một ống trúc thổi nghe êm tai như vậy. Lòng Tả Chấn tâm có sự dao động nhẹ nhàng. Những năm gần đây, phiêu bạt trong chém chém giết giết, từ cái nghèo túng đến xa hoa, đã sớm quên mất cảm giác động lòng. Hắn là trẻ mồ côi, từ nhỏbị cha mẹ vứt bỏ. Từng ngủ dưới gầm cầu, từng làm ăn xin cùng trộm vặt.Lúc hơn mười tuổi thì trở thành một thành viên của Thanh Bang. Địa vịcùng tiền tài ngày hôm nay, là do hắn đổ máu và mồ hôi trong nước sôilửa bỏng mới kiếm được. Người khác đều chỉ nhìn thấy hắn được tiền hôhậu ủng, cực kỳ nở mày nở mặt. Thật ra trong lòng hắn cũng hiểu được, đó chẳng qua chỉ là điểm tô. Vì xuôi theo xã hội thượng lưu dối trá,hắn phải cẩn thận che giấu bản thân mình. Vì trốn tránh sự tĩnh mịch của bóng đêm, hắn dùng tiền mua nụ cười, hàng đêm sênh ca, mãi cho đến khicảm thấy mệt mỏi. Nhưng vào lúc này, tại nơi đây, hắn bỗng nhiên cảm thấy bình yên. Trong bóng đêm, tiếng tiêu như rượu, người đẹp như ngọc, lại có vẻ thanh thản bình yên nói không nên lời. Không có ánh đèn rực rỡ, không có tiếngngười ồn ào, không có người lừa ta gạt lục đục với nhau. Chỉ có ánhtrăng lờ mờ, tiếng tiêu cũng lượn lờ trong hương hoa thoang thoảng khắpnơi. Lên bổng xuống trầm rung động lòng người. Một không khí lạ thườngnhẹ nhàng lưu chuyển ra xung quanh. Không biết Cẩm Tú thổi bao lâu.Tả Chấn cũng không biết mình đứng dựa vào cửa sắt bao lâu. Mãi đến khitiếng tiêu dần dần dừng lại, hắn bỗng nhiên cúi đầu cười. Thật sự làkhông thể tin nổi, hắn – Tả Chấn, cư nhiên nhìn Cẩm Tú thổi tiêu đến mức ngây người. Nàng chỉ là một cô bé tình cờ nhặt được trên đường mà thôi. Đáng cười nhất là trong lòng nàng đã có người khác. “Người khác” kia,vừa vặn lại chính là người anh em Hướng Anh Đông của hắn. Rốt cuộc hắntrúng phải bùa mê thuốc lú gì? Nhiều năm như vậy, lăn lộn khắp nơi,người đẹp thế nào mà hắn chưa từng thấy qua, loại phụ nữ nào mà hắnkhông chiếm được. Bây giờ lại bị một hình dáng mờ ảo thổi tiêu dưới ánhtrăng hấp dẫn, bị một điệu nhạc chưa từng nghe làm xúc động tâm tư. Hắn không phải không biết Cẩm Tú đi Bách Nhạc Môn đều là vì Anh Đông ở đó.Hắn còn không đến nỗi bụng đói ăn quàng, bắt phụ nữ của Anh Đông tới làm món khai vị! Xem ra tối nay hắn say thật. “Nhị gia, Anh thiếuphái người tới nói, tối nay sở trưởng Tiền, ông chủ Phùng cũng đi BáchNhạc Môn uống rượu đánh bài, mời ngài cũng qua đó.” Đường Hải đến báocáo với Tả Chấn đang chui đầu vào một đống sổ sách. “Tôi không rảnh.” Tả Chấn không kiên nhẫn ngẩng đầu lên. “Chuyện lộn xộn ở bến tàu cònmột đống đó, nợ nần của xưởng đóng tàu Phổ Giang lại thu không rõ ràng,đâu có thảnh thơi mà đi hầu bọn họ?” Hắn đem quyền sổ trong tay vứt lênbàn một cái bộp. “Nuôi một đám vô dụng, ngay cả đi thu nợ cũng làm không xong, lại còn dám đứng trước mặt tôi.” Kiên thúc ở bên cạnh đẩy lạimắt kính lão, khiếp đảm mà nhìn Đường Hải lắc đầu. Hai ngày nay, tâmtrạng của Nhị gia không tốt, rõ ràng là nóng nảy không yên. Hắn vốn làngười vui buồn không thể hiện ra mặt, lúc nào cũng đều thản nhiên, lạnhlùng. Cho dù là lúc bị chọc giận, hắn lại càng cười rất điềm đạm. Rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm cho Nhị gia hồn vía không yên như thế.Ngay cả đám thuộc hạ bọn họ cũng đều nhìn ra sự cáu kỉnh của hắn. “Đường Hải, chuẩn bị xe!” Tả Chấn cũng phát hiện sự nóng nảy của mình, tronglòng lại âm thầm uồn bực. Mấy ngày nay vẫn cứ luôn như vậy. Cảm thấykhác thường mà chẳng hiểu làm sao cả, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.“Tôi đi một chuyến tới xưởng đóng tàu Phổ Giang trước, bảo Thiệu Huytheo sau.” “Dạ…” Đường Hải trả lời, rồi nhìn Kiên thúc, lại rất dèdặt mà nhắc nhở: “Nhưng Nhị gia, hình như ngày hôm qua anh đã phái Huyca đi tiếp hàng rồi, bây giờ…” Tả Chấn ngẩn ra. Không sai, một đốngvật liệu thép chở lậu thay đại ca Hướng Hàn Xuyên tối nay sẽ đến bếntàu. Hắn đã phái Thiệu Huy – cánh tay phải của mình đích thân đi làmchuyện này. Bây giờ e rằng hắn còn đang ở bến tàu. Sao ngay cả chuyệnnày mà hắn cũng quên được? Là thứ gì đó, thoắt ẩn thoắt hiện ở trong lòng, không ngừng quấy nhiễu hắn! Hộp đêm Bách Nhạc Môn. Hơn mười giờ tối, chính là thời điểm khách khứa đông nhất, náo nhiệt nhất.Tiệc rượu cũng đã gần chấm dứt. sòng bạc, phòng khiêu vũ đều chật kín cả người. Cẩm Tú đang bị một người đàn ông đầu hói bụng bự ôm vào trong ngực. Nói là khiêu vũ, nhưng chẳng khác nào sàm sỡ. Xui nhất là hôm nay nàng lại mặc một chiếc áo xẻ tà bằng tơ màu mận đỏ. Vạt áo hơi rộng, người nọ liền đưa thẳng tay vào trong, vuốt ve chiếc eothon của Cẩm Tú. “A, vừa mềm mại vừa mịn màng. Thật là một làn da đẹp hiếm có.” Cẩm Tú đưa tay giữ tay hắn lại, kéo ra khỏi vạt áo, miễn cưỡng cười, cốkiếm chuyện lảng tránh: “Không phải ngài vừa nói nóng sao. Bản nhạc nàycũng sắp hết rồi, chúng ta trở lại ngồi xuống uống chén rượu, đượckhông?” “Em gấp cái gì, nhảy xong rồi nói.” Người nọ cười ha hả, rasức kéo nàng vào trong lòng, miệng đầy mùi rượu phun thẳng vào mặt CẩmTú. Cẩm Tú kìm lòng không đậu quay mặt qua một bên, bỗng nhiên trênlưng hơi lạnh. Một bàn tay bẩn thỉu đầy mồ hôi đã luồn vào trong áo củanàng, giống như một con rắn bò lên trên người nàng, thậm chí rục rịchmuốn tiến vào trong váy của nàng… “Ông chủ Trương!” Rốt cuộc Cẩm Túcũng nhịn không được, đột nhiên đẩy hắn ra. Trên mặt vừa đỏ ửng vừatrắng bệch, muốn chỉ trích nhưng cái gì cũng không nói nên lời. Nơinày không phải nhà họ Vinh, đây là Bách Nhạc Môn. Nàng là vũ nữ, hắn làkhách. Chỉ dựa vào điểm này, nàng không có lời nào để nói. Nhưng nếu vừa rồi không đẩy hắn ra, quả thực nàng sẽ nôn ra ngay lập tức. Cứ như thế, không lâu sau trong lòng bàn tay nàng đã đầy mồ hôi. Xung quanh đãcó người nhìn qua, ông chủ Trương kia không nhịn được, lập tức kéo CẩmTú qua. “Mẹ kiếp, mày là thứ gì chứ, dám đẩy tao? Vừa muốn làm gái điếm, lại muốn được lập đền thờ. Mày giả vờ thanh cao cái gì chứ!” “Ông chủ Trương…” Cẩm Tú nhỏ giọng. “Vừa rồi là tôi không cẩn thận.” Cãi nhau ở chỗ này, chịu thiệt là việc nhỏ, phá hỏng việc làm ăn của BáchNhạc Môn, mặt mũi của Anh thiếu cũng bị nàng làm mất hết. “Không cẩnthận? Đẩy mạnh như vậy còn nói là không cẩn thận? Bách Nhạc Môn cácngười thật sự là không biết phép tắc! Quản lý đâu? Quản lý…” Lúc này, quản lý đã nghe thấy tiếng ầm ỹ, vội vàng chạy qua. “Xin lỗi, thật xinlỗi! Ông chủ Trương, cô ấy là người mới nên chưa hiểu phép tắc. Nếu cógì đắc tội, xin ông nể mặt của Bách Nhạc Môn mà bỏ qua cho.” Sau đó quay đầu lại, lạnh lùng nói với Cẩm Tú: “Vinh Cẩm Tú! Cô còn không mau tạtội với người ta.” Ông chủ Trương kia thấy bốn phía có nhiều người,quản lý lại liên tục nói xin lỗi, máu nóng bốc lên, thấy có được mặt mũi nên không chịu buông tha: “Mọi người cũng lại đây phân xử đi. Chúng tađến đây tiêu tiền là để tìm thú vui. Thế nào, khi nào thì Bách Nhạc Mônnày trở thành miếu thờ trinh nữ vậy? Chạm vào không được, sờ cũng khôngxong. Ông mày mỗi ngày lăn lộn ở bên ngoài, cho tới giờ còn chưa mất mặt đến vậy. Bị một con điếm đẩy lộn nhào, sau này bảo tôi phải làm sao rađường gặp người đây?” Hắn đứng đó văng tục nói bậy làm nước miếng văng khắp nơi, Cẩm Tú đứng đờ đẫn ở một bên, cắn răng không rên một tiếng. Quản lý bưng một ly rượu qua, đẩy đẩy nàng. “Nhanh đi kính chén rượu, nói lời xin lỗi, đừng làm mọi chuyện rùm ben lên.” Cẩm Tú ngẩng đầu, không phải không chịu xin lỗi, nhưng sự uất ức trong lòng hình như sắp vỡ òa ra. Nhận lấy chén chén rượu, cảm thấy tay đang runbần bật, rượu sóng sánh ra khắp nơi. “Cô nhìn tôi làm gì? Không phục sao?” Ông chủ Trương liếc mắt nhìn Cẩm Tú chằm chằm. Cẩm Tú nắm chặt ly rượu, trong lòng như có lửa đốt, nhưng trên mặt lại độtnhiên nở nụ cười. “Không phục? Sao tôi dám. Ông chủ Trương, lúc nãy làtôi sai rồi, ngài tốn tiền mời tôi khiêu vũ, đó chính là vinh hạnh củatôi… Nhưng, có phải ngài hoa mắt đi nhầm chỗ hay không? Nơi này là BáchNhạc Môn, không phải kỹ viện, tôi chỉ khiêu vũ, không làm kỹ nữ.” “Mày… mày nói cái gì!” Ông chủ Trương tức giận đến nỗi biến cả giọng. “Màycòn dám… Hôm nay không dạy dỗ mày một chút, họ Trương của tao sẽ viếtngược lại!” Quản lý còn chưa kịp nói chuyện, mặt Cẩm Tú đã ăn một cái tát. “Bốp” một tiếng, lanh lảnh vang lên! Náo loạn nửa ngày, nhạc cũng đã sớm dừng lại, mọi người đều vây xung quanhmà nhìn. Vừa thấy động thủ, không khỏi lập tức xôn xao cả lên. Cáitát này rất mạnh, mặc dù Cẩm Tú đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn lảo đảolùi về sau một bước. Đứng vững người, ngẩng đầu, lỗ tai lại ong ong cảlên. Khuôn mặt tái nhợt của nàng lập tức sưng đỏ cả, nhưng nụ cười lúcnãy vẫn còn đọng lại, giống như đeo một chiếc mặt nạ kỳ quái trên mặt.“Tôi đã xin lỗi, ngài cũng đã đánh xong, chắc cũng nên nguôi giận rồi.” “Đâu có dễ như vậy!” Ông chủ Trương lại càng bị vẻ quật cường của nàng chọcgiận. “Không phải nói kính rượu tạ tội sao, rượu còn chưa uống đã muốnđi sao?” Vừa nói vừa nắm lấy Cẩm Tú. Cẩm Tú ra sức giãy giụa. Hắn nắmlấy tóc nàng, kéo về phía sau. Trên đầu Cẩm Tú cảm thấy đau nhức. Ngaysau đó, một bình rượu đã òng ọc rót xuống mặt nàng… Vị cồn làm mắt cayxè, nàng không mở mắt được. Chỉ nghe thấy “xạch” một tiếng, ông chủTrương đã bật bật lửa lên, đưa tới gần mặt Cẩm Tú. “Mày mà dám động đậy, đừng trách tao hủy khuôn mặt nhỏ nhắn của mày…” Hắn điên rồi! Mộtcảm giác lạnh lẽo từ trong lòng xông thẳng lên đầu. Cẩm Tú chợt cứnglại, xung quanh nhất thời rối loạn, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía. Ông chủ Trương giật mình. Ai? Ai dám xen vào việc của người khác? Ngẩng đầu lên, lại thấy một khuôn mặt anh tuấn, mang theo một nụ cười lạnh như có như không. Ánh sáng rực rỡ của đèn thủy tinh chiếu lên cổ tay áo trắngtinh của hắn và bình rượu tây màu hổ phách trong tay. Đây… đây khôngphải… hắn?! “Cô ấy không biết uống rượu, không cần phải ép buộc. Nếunhất định phải uống, vậy để tôi uống là được.” Tả Chấn thản nhiên nhonhã nở nụ cười. “Thế nào?” Đường Hải cùng Thạch Hạo theo sau Tả Chấnlo lắng mà liếc mắt nhìn nhau một cái. Lúc nãy, vừa vào đến cửa đã thấybên này xúm lại một đống người. Nhị gia vừa nhìn thoáng qua, không nóimột lời đã tiện tay quơ một bình rượu mà qua đây. Anh ấy muốn làm gì? Hai người bọn họ đều đi theo Tả Chấn nhiều năm, rất hiểu tính tình của TảChấn. Việc không liên quan đến mình thì hắn chưa bao giờ để ý tới, nhưng lần này là ngoại lệ. Không chỉ là ngoại lệ mà thôi, cách cười này,giọng điệu này của của Nhị gia, bọn họ rất quen thuộc. Bên dưới nụ cườibình tĩnh lễ độ này là cơn giận không thấy máu thì không dừng tay.Nhưng… chẳng qua là một vũ nữ bị ức hiếp mà thôi. Ở Bách Nhạc Môn, nhưng chuyện thế này nhìn cũng quen mắt rồi, đáng để Nhị gia giận đến vậysao? “Ngài… ngài là… Tả nhị gia?!” Ông chủ Trương nhìn trân trânkhông nói nên lời. Cơn say vừa rồi lập tức tỉnh một nửa. Hắn dạy dỗ mộtvũ nữ mà thôi, sao lại kinh động đến vị ôn thần này? Chưa từng ăn thịtheo thì cũng từng nhìn thấy heo chạy. Về Tả Chấn, tuy rằng hắn chưa từng giao tiếp, nhưng thường lăn lộn ở bên ngoài, lời đồn về Thanh Bang vàTả Chấn hắn cũng đã nghe qua không ít. Đây tuyệt đối không phải ngườihắn có thể dây vào. Hắn vô thức mà thả lỏng tay, cả người Cẩm Tú muốn ngã nhào xuống đất. Tả Chấn lập tức đỡ lấy nàng.“Sao vậy, Cẩm Tú?” Búi tóc của nàng bị kéo lỏng ra, sợi tóc lộn xộn rơi xuống. Rượu dính đầymặt và đầu cổ, mùi cồn gắt mũi đập vào. Một dấu tau đỏ ửng trên mặt, một bên mặt đều sưng phù cả lên. Khóe môi cũng rách ra. Cả người khôngchống đỡ được mà run lẩy bẩy. Răng hàm của Tả Chấn đột nhiên cắn chặt lại. “Việc này, không dám, không dám…” Dù ông chủ Trương có mượn gan trời cũngkhông dám uống ly rượu này với Tả Chấn, dè dặt nói: “Nếu Tả nhị gia đãmở miệng, việc này cứ chấm dứt như vậy đi. Hê hê, thôi đi.” “Ồ! Xemra, tôi tới không phải lúc, làm mất hứng của ông rồi.” Tả Chấn thảnnhiên căn dặn phía sau. “A Hạo, đỡ Cẩm Tú qua một bên nghỉ ngơi.” Ông chủ cúi người muốn chuồn đi, lại bị Tả Chấn gọi lại: “Chờ chút! Vừa rồi Cẩm Tú có chỗ nào xúc phạm tới ông, tôi uống rượu tạ tội dùm cô ấy.” Ông chủ Trương sợ tới mức mặt mày trắng bệch. “Không phải, Nhị gia, vừa rồi tôi chỉ đùa với Vinh tiểu thư thôi, ngài tuyệt đối đừng cho là thật…” “Phốc” một tiếng, một ly rượu hắt thẳng vào mặt hắn, cắt đứt lời của hắn. TảChấn chậm rãi xách theo bình rượu, đi đến trước mặt hắn. “Nếu tôi cho là thật, bây giờ ông còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi sao? Chẳng qua tôi chỉ muốn nói cho ông biết, Bách Nhạc Môn không phải là nơi mà aicũng có thể đến ra oai.” Mồ hôi lạnh của ông chủ Trương chảy xuốngròng ròng. Hắn biết không thể dễ dàng như vậy mà qua được cửa hôm nay.Có ai nghe nói khi Tả Chấn “dạy dỗ” người khác, còn biết hạ thủ lưu tình chứ? Có lẽ hôm nay thật sự gây họa rồi, trêu chọc lầm người rồi. Nhưngchưa từng nghe nói Tả Chấn có quan hệ gì với vũ nữ của Bách Nhạc Môn. Bình rượu trong tay Tả Chấn bị dốc ngược lại, “òng ọc òng ọc”, rượu chảy xuống đầy cả mặt đất. “Tôi không làm khó cho ông. Chỉ cần ông nhận lỗi với Vinh tiểu thư, quỳxuống liếm sạch bình rượu này là có thể đi rồi.” Tả Chấn mỉm cười nhìnhắn. “Có điều, phải liếm cho sạch sẽ, một giọt cũng không thể chừa lại.” “Cái này, cái này…” Ông chủ Trương đã hoàn toàn tỉnh rượu. Rõ ràng Tả Chấnmuốn trừng trị hắn. Tình huống này, e rằng không dễ dàng giải quyết nhưvậy. Rượu đầy đất, cho dù hắn thật sự quăng mặt mũi mà đi liếm, cũngtuyệt đối không thể liếm sạch sẽ. Huống hồ, nơi này còn có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn vào… “Ông không chịu?” Tả Chấn khẽ vỗ tay. “Được lắm,có can đảm.” Tay hắn lần tới thắt lưng, ông chủ Trương còn chưa kịp thấy rõ động tác của hắn, chỉ nghe “xẹt” một tiếng, âm thanh sắc bén, nhanhnhư xé trời xẹt qua, một thanh phi đao đã cắm sát vào chân hắn, thẳngngay phía sau hắn! Mặt đất là đá hoa cương cứng rắn bóng loáng, cây đaonày lại cắm thẳng vào như thế. Thế đao thật là nhanh, sức lực thật làđáng sợ! “Nếu ông đã không muốn, vậy thì để lại bàn tay vừa đánhngười kia.” Tả Chấn thản nhiên nói. “Bây giờ bắt đầu vẫn còn kịp… Nếutôi không kiên nhẫn nổi, một lát nữa, nói không chừng còn muốn cái gì đó của ông.” “A!” Đám người xung quanh lập tức xôn xao, kinh hô nổi lên bốn phía. Chân của ông chủ Trương mềm nhũn, không khỏi quỳ phịch xuống, giọng nói cũng thay đổi: “Nhị gia, tôi sai rồi, tôi không dám. Ngài giơ cao đánh khẽ,tha cho tôi đi… Tôi, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, đắc tội với Vinh tiểu thư. Tôi lập tức dập đầu tạ tội với cô ấy!” “Tôi đếm tới ba.” Nụ cười của Tả Chấn dần dần biến mất, đếm từng tiếng. “Một.” “Nhị gia!” Ông chủ Trương tuyệt vọng kêu lên, bên tai nghe thấy tiếng thứ hai lạnh như băng của Tả Chấn. “Hai.” Thạch Hạo và Đường Hải đều đã nắm lấy thứ gì đó ở thắt lưng, tiến lên trướcmột bước. Tả Chấn cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Các cậu chờđó, để tự tôi.” Ngay lúc mọi người biến sắc nhìn nhau, một bàn taytrắng nõn như tuyết bỗng nhiên vươn tới, nhẹ nhàng đè tay phải của TảChấn lại. “Nhị gia, chờ một chút.” Tả Chấn ngẩn ra, quay đầu lại, làCẩm Tú. Lúc này, nàng ngăn cản hắn? Bộ dáng của Cẩm Tú vẫn nhếch nhácnhư cũ. Tuy rằng vết máu và rượu trên mặt đều được lau sạch, nhưng mộtbên mặt vẫn sưng phù lên, đầu tóc rối tung cũng không kịp sửa sang lại. Tả Chấn nhìn nàng. Nhiều người như vậy im lặng như tờ mà nhìn chằm chằmvào, Cẩm Tú nói không nên lời. Nhưng hắn dần dần hiểu được nàng muốn nói gì. Nàng bảo hắn dừng tay. Chuyện này, nói cho cùng thì là do nàng dựng lên, Cẩm Tú không muốn để cho hắn ra tay ở Bách Nhạc Môn. Chỉ cần vừađổ máu, thì nhất định phá hỏng chuyện làm ăn của Bách Nhạc Môn. Ôngchủ Trương vừa thấy Cẩm Tú ngăn cản Tả Chấn, lập tức nhào tới cầu xinCẩm Tú: “Vinh tiểu thư, vừa rồi tôi đáng chết, tôi không phải người. Côlà người lớn rộng lượng, tha cho tôi một con đường đi!” Cẩm Tú khinh bỉ mà tránh xa hắn, thấp giọng nói với Tả Chấn: “Nhị gia, ra tay ở chỗ này, Anh thiếu sẽ rất khó xử.” Tay nàng vẫn đang đè chặt lên tay Tả Chấn, lòng bàn tay lạnh ngắt mà mềmmại. Trong nhất thời lòng Tả Chấn rất rối loạn. Vừa rồi là tình cảnh gì, chỉ cần hắn đến chậm một bước, nếu cái bật lửa kia thật sự được bậtlên, cũng không dám tưởng tượng bây giờ nàng sẽ ra sao! Đã đến nước này, thứ duy nhất mà nàng lo lắng, vẫn chỉ là… “Anh thiếu sẽ khó xử”? Lúc này, ông chủ Trương đã sợ tới mức co quắp lại, nước mắt nước mũi lòngthòng mà lẩm bẩm cầu xin tha thứ. Đường Hải cũng nói: “Nhị gia, Anhthiếu cũng không ở đây, anh xem…” Tả Chấn không khỏi cắn chặt răng,áp chế cơn thịnh nộ trong lòng. Cẩm Tú lo lắng không sai, nàng chỉ muốnvẹn cả đôi đường, không muốn gây ra chuyện. Huống chi, nơi này vẫn làđịa bàn của Anh Đông. “Bảo hắn đi đi.” Đường Hải đá ông chủ Trương một cái. “Còn chưa cút đi? May mà Vinh tiểu thư ngăn cản, coi như mạng ông lớn.” Ông chủ Trương nào dám nói thêm một tiếng, lồm cồm đứng lên, nghiêng ngảlảo đảo mà chạy ra ngoài nhanh như chớp. E rằng cả đời này của ông tacũng không dám bước vào Bách Nhạc Môn nửa bước. Thạch Hạo nhổ cây đao trên mặt đất lên. Đao cắm rất chặt, hắn hô một tiếng, đỏ cả mặt mới rút ra được… Đao cắm vào đất sâu như vậy, có thể nhìn ra được lúc ra tay,trong lòng Nhị gia tức giận cỡ nào. Những năm gần đây đã rất ít thấy hắn tức giận, tại sao hôm nay lại? Đơn giản là vì Vinh Cẩm Tú sao? NhưngCẩm Tú cũng không phải người của Nhị gia. Người quản lý lúc nãy vẫncòn đứng ở bên cạnh, sợ tới mức không nói nên lời. Tả Chấn kéo lấy CẩmTú. “Nếu Anh thiếu trở về mà có hỏi, thì nói là tôi mang Cẩm Tú đi.” Xe của Tả Chấn đậu ngay phía dưới bậc tam cấp của Bách Nhạc Môn. Lên xe,hắn lại trầm mặc. Cẩm Tú cúi đầu, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nềcủa hắn. Hắn còn đang tức giận. “Hôm nay… sao anh lại tới chỗ này?”Nàng hỏi, sự im lặng của hắn khiến nàng hơi bất an. Nghĩ cũng phải, từlúc nàng vào Bách Nhạc Môn thì không ngừng gây phiến phức cho hắn, hômnay thiếu chút nữa là động tay động chân với người ta. Tả Chấn khôngđáp, Thạch Hạo ngồi ở ghế trước cười nói: “Lúc đầu Nhị gia muốn đi xưởng đóng tàu Phổ Giang thu nợ, nói hôm nay không tới. Nhưng lúc trở về lạiđổi ý. Xe cũng đi qua Bách Nhạc Môn, vào lượn một vòng rồi trở về.” Tả Chấn ngả người dựa vào ghế, nhắm mắt lại, cảm thấy cổ họng khô khốc.Lúc nãy vừa bước vào cửa, đối mặt là tình cảnh kia… Nàng đang bị ngườita túm tóc, đè trên mặt đất chuốc rượu. Đến bây giờ cảnh ấy vẫn thoángqua trước mắt. Nếu không phải nể mặt Cẩm Tú và Anh Đông, hôm nay nếukhông chặt một bàn tay của tên chó má kia, hắn sẽ không mang họ Tả! Nàng không biết, hắn đang cố ý lảng tránh nàng. Trong lòng Tả Chấn lại rốitung lên. Từ sau đêm đó ở Sư Tử Lâm, hắn vẫn không bước vào Bách NhạcMôn nữa. Hắn cũng không tin mấy chuyện quỷ quái này. Cũng không phải làmỗi ngày đều nhàn rỗi không có việc gì làm. Chuyện lộn xộn trong khochứa hàng ở bến tàu còn một đống chưa xử lý xong, tại sao phải quayquanh Vinh Cẩm Tú? Nàng ở trong địa bàn của Anh Đông, là người củaAnh Đông, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng có Anh Đông đứng ra chốngđỡ. Nhưng… nhưng tại sao, tối nay rõ ràng chỉ là đi ngang qua, từ xanhìn thấy Bách Nhạc Môn đèn màu rực rỡ, lấp lánh đầy trời, không biếttại sao bỗng nhiên đổi ý. Cẩm Tú cũng im lặng. Nhị gia đang nghĩ cáigì? Rõ ràng hắn đang tức giận. Từ khi ra khỏi Bách Nhạc Môn, hắn liềnkhông nói một câu. Điều chết người là, ngay cả chính nàng đột nhiênnhư cũng biến thành câm điếc. Mọi thứ mới xảy ra vừa rồi vẫn còn rungđộng trong đầu. Là sợ hãi hay là uất ức, là vui mừng hay là cảm kích,nói không rõ là cảm xúc gì, lộn xộn quấn thành một đống. Nàng cố gắngmuốn nói điều gì đó để làm dịu đi không khí im ắng trong xe một chút.Nhưng hết lần này đến lần khác lại cảm thấy, giờ phút này, ở bên cạnhhắn, thật ra có nói gì cũng là dư thừa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]