Chương trước
Chương sau
Mùng ba tháng tư, gió xuân tựa hồ trong một đêm đã thổi qua toàn bộ Thiên Việt thành, mầm non đâm chồi xanh mơn mởn, trên cành cây chim hót líu lo, bầu trời xanh trong như một mặt biển mênh mông giữa không trung rộng lớn, ánh dương ấm áp khẽ nhảy nhót trên những mái ngói lưu ly, ánh sáng lóng lánh càng làm cho hoàng cung thêm nguy nga tráng lệ, uy nghiêm đẹp đẽ mà quý giá.
Vi Trầm Uyên đã thức dậy từ sớm, không chờ xe ngựa trong cung tới, mà theo dòng người cùng nhau đi đến trước cửa cung đợi, như vậy, dù có người muốn động tay động chân trên xe ngựa, hoặc là kéo dài thời gian để hắn đến muộn không thể tham gia thi Đình, đều không đạt được mục đích rồi.
Mãi đến khi cửa cung mở ra, các thí sinh khác cùng nhau tiến vào, hắn mới theo dòng người bước đi, tham gia vòng tỷ thí cuối cùng.
Trên Kim Loan điện, tên thí sinh được xướng lên, đều là mười người có bài thi viết xuất sắc nhất, bọn họ đứng ở chỗ này, nhìn Minh Đế ngồi cao cao trên long ỷ, cùng chờ đợi đề thi hôm nay.
Ở bên dưới, phân theo trái phải, mỗi bên ngồi hai người, bọn họ đều mặc triều phục đại thần, thực rõ ràng cũng là phó giám khảo hôm nay.
Lúc đề mục bày ra trước mặt mọi người, đáy mắt ai cũng đều sáng ngời.
"Vi quân nan? Hay là vi thần nan?"(Làm quân khó? Hay làm thần khó?)
Tám chữ vô cùng đơn giản, thoạt nhìn dễ hiểu vô cùng, nhưng đó lại là vấn đề khó trả lời nhất.
Nếu như nói là làm quân khó, quan chủ khảo chính là hoàng đế bệ hạ, trả lời như vậy, dường như có chút nịnh hót a dua, hơn nữa lại không phải là ý tưởng mới, vấn đề này đòi hỏi phải trả lời một cách khéo léo, ứng đáp vô cùng tốt mới được, nếu như nói ‘làm thần khó’, như vậy thiên hạ nhiều quan thần như vậy, so với đế vương còn khổ cực vất vả hơn, nói ra, khó tránh khỏi sẽ bất kính với bệ hạ.
Đây là một vấn đề khó xử, mười thí sinh lập tức nhíu mi suy nghĩ sâu xa, nghĩ như thế nào để trả lời thật tốt vấn đề này, lại phải trả lời như thế nào mới làm cho bệ hạ vừa lòng, cũng vừa có thể lấy được thánh tâm.
Quy định của thi Đình, từng thí sinh sẽ lần lượt trình bày quan điểm của mình, cuối cùng chọn ra người có câu trả lời xuất sắc nhất trong số bọn họ, cách làm này để thể hiện tính công bằng trong sạch xuyên suốt cuộc thi.
Sau khi mười thí sinh trình bày, mỗi người một cách thức không ai hơn ai, khiến cho các vị giám khảo đều cảm thấy khó xử.
Minh Đế ngồi ở phía trên, nghe lời trình bày của các thí sinh, sắc mặt không có biến hóa gì lớn, bất quá ánh mắt quan sát các thí sinh trả lời, không có bao nhiêu hứng thú.
Mục đích hắn đưa ra đề thi này, không phải muốn nghe cách trả lời a dua không dám đắc tội với hai bên.
Lần lượt từng thí sinh bước ra trình bày, đại đa số mọi người đều chọn ‘làm quân khó’, cũng có hai người lựa chọn ‘làm thần khó’, Minh Đế vẫn đều bình thản nghe thí sinh trình bày luận điểm bên dưới, thỉnh thoảng gật gật đầu, nhưng không phát biểu ý kiến.
Cuối cùng đến lượt Vi Trầm Uyên, nhưng thấy hắn sau khi chắp tay hành lễ, giọng nói thanh sạch như trúc, mở miệng nói: "Bẩm hoàng thượng, đệ tử cho rằng —— vì làm quân khó, làm thần lại càng khó hơn."
Câu luận đề đầu tiên hắn vừa thốt lên, thân mình Minh Đế liền ngồi thẳng lên một chút, mà bốn đại thần bên dưới, cũng dời lực chú ý sang trên người hắn.
Đó là một thí sinh thông minh, tuy rằng lựa chọn luận điểm ‘vì thần khó’, nhưng luận đề đưa ra, lại cực kỳ khéo léo, bọn họ cúi đầu nhìn xuống tên thí sinh, Dương Châu Vi Trầm Uyên.
"Quân chủ, duy ngã độc tôn, đứng đầu thiên hạ, cai quản thiên hạ, chi phối tài năng của mọi người, có thể khống chế sự hưng suy của thiên hạ, dân chúng an bình, là trụ cột của quốc gia......"
Hai quan viên có chòm râu dài ngồi ở một bên, bỗng nhiên lên tiếng nói: "Ngươi đây là đang nói cái gì, không phải nói ‘làm thần khó’ sao? Thế nào lại chỉ nghe ngươi nói ‘làm quân khó’?"
Luận đề cùng luận điểm không giống nhau, còn bày đặt văn vẻ cái gì.
"Để hắn nói xong đã, rồi chúng khanh hãy lên tiếng!" Minh Đế nghiêng đầu nói một câu với vị thần tử lên tiếng cắt ngang kia, đáy mắt phát ra ánh sáng sắc bén tỏ ra bất mãn đối với việc đánh gãy lời thí sinh đang trình bày của hắn.
"Thưa vâng, đúng như lời nói, quân vương, là bậc chí cao vô thượng, một lời có thể định sinh tử, dưới trướng có hàng trăm bá quan, mỗi chức vụ đều có trách nhiệm riêng, làm tròn trách nhiệm là tuân lệnh quân vương, lệnh ấy có đôi khi nặng tựa ngàn cân, lúc nào cũng phải trăn trở, trên có quân giám sát, dưới có ý nguyện của thần dân......" Vi Trầm Uyên chậm rãi trình bày, giọng nói trong trẻo, trật tự rõ ràng, luận điểm đi từ một đến hai, từ cái chung tới phân tích cái cụ thể, Vi Trầm Uyên đã từng được diện kiến hoàng đế một lần, biết vị quân vương trước mắt ra đề thi hôm nay có ngụ ý gì, nay trong triều cựu thần nhiều vô số, phân nhánh phức tạp, rất nhiều vị trí có liên quan với nhau, hắn tin tưởng bệ hạ là muốn làm cho thần tử biết, thân là thần tử bổn phận phải làm là cái gì, trách nhiệm là cái gì.
"Vậy thần tử phải làm những chuyện gì?" Minh Đế nghe được Vi lời Trầm Uyên nói, trên mặt mang theo tươi cười hỏi, hắn biết Vi Trầm Uyên đã đoán ra được suy nghĩ của hắn.
"Trung quân, yêu dân, phụ trợ bệ hạ, khai sáng Đại Ung thịnh thế, cũng là trách nhiệm của thần tử." Vi Trầm Uyên đáp.
"Nếu làm không được việc ấy thì sao?"
"Một người không làm được thì không đủ tư cách làm thần tử!"
Minh Đế cười nhẹ, những lời này của Vi Trầm Uyên mang ý tứ đó là "Không xứng làm thần", trong số nhiều thí sinh như vậy, chỉ có một mình Vi Trầm Uyên đoán ra được ngụ ý ra đề thi này của hắn ‘không xứng làm thần’ bốn chữ nói ra thì đơn giản, nhưng sự khúc khuỷu bên trong, quả thực là phải huy động khối óc toàn thân mới nghiệm ra được.
Vi Trầm Uyên vừa dứt lời, một vị đại thần ngồi bên phải mở miệng châm chọc: "Có đủ tư cách làm thần tử hay không, là do bệ hạ định đoạt, ngươi chỉ là một thí sinh nho nhỏ, lại dám càn rỡ, đưa ra kết luận lớn mật như vậy!"
Nói lời này, chính là Tiết quốc công, hắn là phụ thân của hoàng hậu, là đại tướng quân đương triều, nắm trong tay gần một nữa quân quyền trong triều, mặc kệ là văn thần võ tướng, hay là những vị quan trung lập, hắn đều có lực ảnh hưởng nhất định.
Thấy hắn vừa mở miệng, đáy mắt Minh Đế liền xẹt qua tia sắc bén, tuy nhiên vẫn không mở miệng nói chuyện.
Trên khuôn mặt trong trẻo của Vi Trầm Uyên phát ra một ý cười nhạt, ngược lại chắp tay nói với Tiết quốc công: "Theo như lời Quốc công nói, đệ tử tài học chưa tới, nhưng đây là cuộc thi, bệ hạ hỏi, đệ tử trả lời, trừ việc đó ra, không có bất luận kẻ nào có thể bình luận."
Ý ở ngoài lời chính là Tiết quốc công ông cũng không thể bình luận câu trả lời của ta, bệ hạ cái gì cũng chưa nói mà ông đã dám lên tiếng trước.
Tiết quốc công bị hắn uyển chuyển mỉa mai làm cho biến sắc, lão nhìn thấy bệ hạ đối với Vi Trầm Uyên đặc biệt hài lòng, nhưng Tứ hoàng tử đã nói với lão, người này mượn sức không được, nay vừa thấy, quả nhiên là kẻ dầu muối không ăn, liền khụ khụ hai tiếng.
Ngồi bên cạnh hắn là Trương các lão, con trai Trương các lão cưới thứ nữ của Tiết quốc công, hai nhà là quan hệ thông gia, Trương các lão ở trong triều được chúng văn thần kính ngưỡng, tuy rằng không chịu Tiết quốc công uy hiếp, nhưng đạo lý ‘nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*’ ông ta vẫn hiểu được.
Bất quá chỉ là mở miệng nói hai câu, ông ta vẫn có thể làm được, ông ta khép hờ hai mắt, vuốt vuốt chòm râu đã điểm bạc, nhìn vị thiếu niên đang đứng phía trước, thân hình phiêu lãng như trúc, mở miệng nói: "Tuy rằng nói như thế, nhưng mới vừa rồi ngươi cũng có nói, chúng thần phải phụ trợ bệ hạ, nếu có ý kiến, đương nhiên phải trình lên bệ hạ......"
Vi Trầm Uyên vừa nghe ông ta mở miệng, thân mình hơi nhích sang một bên, khối ngọc bích treo ở bên hông lắc lắc, ánh ngọc sáng bóng ôn nhuận, giống như hồ nước tĩnh lặng khoác lên chiếc áo xanh biếc xinh đẹp, khiến Trương các lão nhìn đến hoa mắt, bàn tay đang vuốt chòm râu khựng lại, mãnh liệt chớp chớp mắt, nhanh đến độ ngay cả Tiết quốc công cũng không phát giác ra biến hóa của ông ta, nói tiếp: "Thế nhưng, ý kiến của thần tử chỉ là ý kiến, quyết định cuối cùng thuộc về bệ hạ."
Trương các lão đứng đầu giới quan văn, lời của ông ta đại biểu cho ý kiến của các quan văn, Tiết quốc công vốn muốn ông ta nói Vi Trầm Uyên không tuân lệnh quân vương, kể từ đó, hai vị phó giám khảo đều nói như vậy, bệ hạ ở trước mặt mọi người, ắt hẳn phải cân nhắc đôi chút.
Không nghĩ tới Trương các lão lại thay đổi ở câu nói cuối cùng, thế nhưng lại nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu đã cho qua chuyện này, đôi mắt khôn khéo híp lại nhìn chằm chằm Trương các lão, ý bảo ông ta mở miệng, lại không ngờ Trương các lão không thèm đáp lại, hai mắt khép hờ, tựa hồ như đang xuất thần suy nghĩ việc gì đó.
Lão già kia, thời khắc mấu chốt lại thay đổi, thật sự là tức chết hắn, Tiết quốc công cảm thấy không thể tin cậy vào Trương các lão nữa, đang định mở miệng nói chuyện.
Minh Đế đã đứng lên, vẫy tay nói: "Cuỗ thi Đình hôn nay kết thúc, các ngươi đều trở về đi."
Mọi người cáo lui, Vi Trầm Uyên chấc chân bước theo hàng người, bước trên sàn nhà cẩm thạch của hoàng cung, trong lòng sinh ra nghi hoặc, vừa rồi lúc ở trong điện, Trương các lão rõ ràng là sau khi Tiết quốc công ho một tiếng, chuẩn bị mở miệng đả kích mình, nhưng vì sao câu cuối cùng kia, lại bỗng nhiên rẽ ngoặt, trở thành một câu nói râu ria có hay không cũng được.
Hắn cúi đầu nhìn miếng ngọc bội bên hông mình, lúc ấy nương chỉ lấy ra mảnh ngọc bội này, bảo hắn phải đeo bên hông, chẳng lẽ Trương các lão đột nhiên thay đổi, là vì khối ngọc bội này?
Nương chỉ là một nông phụ bình thường, sao có thể liên quan tới Trương các lão chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.