"Xin hỏi là Vi công tử ở tại Quốc Tử Giám sao?" Người nọ mặc mặc trang phục bình thường, nhìn không ra thân phận của hắn, nhưng cử chỉ đúng mực, hiển nhiên không phải là dân chúng tầm thường. Vi Trầm Uyên gật đầu nói: "Đúng là tại hạ, xin hỏi các hạ là?" "Công tử nhà ta ở trong tửu lâu, muốn gặp công tử một lát." Người nọ khá lễ phép mở miệng, trong khẩu khí nhưng lại không có bao nhiêu khách khí, ắt hẳn ‘công tử’ nhà hắn thân phận rất tôn quý, trong ngày thường gặp người khác đại khái cũng không cần khách sáo như vậy. Nếu người ta không muốn bộc lộ thân phận, Vi Trầm Uyên trong lòng phỏng đoán, rồi chắp tay nói: "Tại hạ còn có việc, thịnh tình của quý ‘công tử’ phiền các hạ thay ta cám tạ." Dứt lời, vén vạt áo muốn đi, người nọ thấy vậy nhưng cũng không tức giận, mỉm cười, bước về phía trước, chặn cước bộ của hắn: "Vi công tử nhìn xem vật này, rồi hãy quyết định, đi hay là không đi." Một khối lệnh bài hình chữ nhật hoàng kim xuất hiện trong tay người nọ, đôi mắt Vi Trầm Uyên nheo lại, khựng bước: "Vậy thì phiền các hạ ở phía trước dẫn đường." Người nọ thấy hắn đáp lại, trên mặt cũng không có bao nhiêu biến hóa, cúi đầu liền dẫn Vi Trầm Uyên lên gian phòng trên lầu hai của tửu lâu. Gian phòng trang trí lịch sự tao nhã, cánh cửa khép lại cách ly hoàn toàn với thế giới, tiếng động bên ngoài không truyền vào được, mà thanh âm bên trong cũng không thể thoát ra. Bên trong có một người đang ngồi, mặc trang phục màu tím sậm, ngũ quan như đao khắc, ánh mắt sắc bén mang tính xâm lược mạnh mẽ, mà ngồi bên cạnh là một nam tử mặc trường bào màu lam cổ tròn trông ôn hòa hơn. "Tại hạ gặp qua Tứ hoàng tử, Cảnh đại nhân." Vi Trầm Uyên nhìn thấy hai người, chắp tay nói. "Ngồi đi." Tứ hoàng tử mở miệng nói, mới vừa rồi hết thảy hắn đều chứng kiến được từ trên cửa sổ, Vi Trầm Uyên sau khi nhìn thấy lệnh bài đã đồng ý lên đây, chứng minh hắn cũng là một người thức thời. "Tạ Tứ hoàng tử." Vi Trầm Uyên theo lời ngồi xuống, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, cũng không mở miệng nhắc tới chuyện khác. Cảnh Hựu Thần cười mở miệng nói: "Hôm nay đi đến chỗ nào, cũng đều nghe được đại danh của Vi công tử, xem ra Vi công tử mấy ngày nữa, sẽ trở thành vị Trạng Nguyên Lang ‘thi đỗ ba nguyên’(đứng đầu cả ba kỳ thi) của triều đình chúng ta a!" Vi Trầm Uyên thản nhiên nói: "Cảnh đại nhân nói như vậy có hơi sớm rồi, thi đình chưa tới, tại hạ cũng không dám xưng là ‘Trạng Nguyên’." Tứ hoàng tử thản nhiên nhìn Vi Trầm Uyên liếc mắt một cái, thấy hắn thần sắc tự nhiên, không bởi vì ngồi cùng bàn với hắn mà có vẻ khẩn trương không hề tự nhiên, thậm chí thời điểm đối mặt với Cảnh Hựu Thần, ứng đáp lưu loát, trong lòng liền đối với Vi Trầm Uyên vừa lòng thêm một phần, vừa có tài hoa, cách làm người cũng không tệ, hơi hơi mở miệng nói: "Vi công tử không cần khiêm tốn, lúc trước ở Dương Châu phụ hoàng đã đặc biệt khen ngợi ngươi, ngày ấy sau khi nhìn thấy bài thi của ngươi, lại khen không dứt miệng, tán dương ngươi giải thích độc đáo, nghĩ đến kỳ thi đình sắp tới, chỉ cần không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, danh hiệu Trạng Nguyên tuyệt đối nằm trong khả năng của ngươi." Nghe vậy, đáy lòng Vi Trầm Uyên hơi trầm xuống, Tứ hoàng tử nói chuyện nhìn như tùy ý, nhưng ngụ ý trong lời nói ‘chỉ cần không xảy ra vấn đề gì’, nếu có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, hắn có lấy được danh hiệu Trạng Nguyên hay không thì không nói trước được. Hai mắt Tứ hoàng tử dừng lại trên khuôn mặt hắn, đánh giá thần sắc của hắn, nói chuyện cùng người thông minh, không cần phải nói nhiều, hắn tin tưởng trong lòng Vi Trầm Uyên hiển nhiên đã có cân nhắc. Nay Minh Đế cố ý bồi dưỡng một đám thần tử mới vào làm việc cho triều đình, lần này mở ân khoa là muốn sớm một chút phát hiện tài năng trẻ tuổi, để thay thế lớp thần tử đang dần già đi trong triều đình. Cho nên Vi Trầm Uyên là người được Minh Đế hai lần khen ngợi, tất nhiên sẽ được trọng dụng, tranh thủ thời gian mượn sức người sắp được phụ hoàng xem trọng, đối với tương lai của hắn tiền đồ kế vị, trăm lợi mà không hại. "Đa tạ Tứ hoàng tử ca ngợi." Vi Trầm Uyên cũng không nói nhiều, thản nhiên đáp lời, trong lời ngoài lời không nghe ra ý tưởng trong lòng hắn. Cảnh Hựu Thần thấy Tứ hoàng tử hơi nhíu mày, liền mở miệng thay Tứ hoàng tử nói rõ ngụ ý trong lời nói kia một chút, hắn cầm chén trà trên bàn, cười nói: "Tin rằng Vi công tử sẽ lập tức trở thành đồng liêu của ta trong triều, đến lúc đó còn phiền Vi công tử hợp sức cùng tại hạ, cùng Tứ hoàng tử, vì bệ hạ mà làm việc." Trên khuôn mặt kiên nghị của Vi Trầm Uyên hiện lên một nụ cười nhạt, trong lòng thầm nhíu mày, hắn vẫn đang ở đây đánh Thái Cực(đưa đẩy),dù đã biết ý đồ của Tứ hoàng tử khi hẹn gặp hắn, nhưng hắn cũng không nghĩ sẽ gia nhập phe phái tranh đấu của các hoàng tử trong lúc này, hắn chỉ muốn vào triều làm quan, dù chỉ là một chức quan nhỏ, trừ cái đó ra, những thứ khác hắn không cần. Hắn một tay nâng chung trà lên, đáy mắt nhưng không mang theo chút ý cười, khách khí nói: "Có vào triều làm quan được hay không, đều do bệ hạ an bài, nếu may mắn được một chức quan, tại hạ sẽ dốc hết sức mình làm việc cho Đại Ung, cho hoàng thượng." Nghe xong lời nói này, cảnh Hựu Thần quay đầu nhìn thoáng qua Tứ hoàng tử, trong lời nói của Vi Trầm Uyên, thực rõ ràng chỉ nhắc tới ‘quốc’ cùng ‘quân’, một chút cũng không đề cập tới Tứ hoàng tử, nói rõ hắn không có ý định mượn sức Tứ hoàng tử, loại người không biết phân biệt tốt xấu này, chỉ sợ sẽ chọc giận Tứ hoàng tử. Vừa nghĩ tới đó, Tứ hoàng tử đã híp mắt lại, sắc mặt nhưng không có nhiều biến hóa, chẳng qua có thể cảm nhận được trên gương mặt hắn thoáng lộ ra hơi thở tức giận. Lời nói của Vi Trầm Uyên không một khe hở, mặc kệ là ai, thi khoa cử, tiến vào con đường làm quan, đó là cố hiến cho nước nhà, vì quân phân ưu, mà không phải nói rằng, quan viên là vì hoàng tử làm việc, nếu ai nói như vậy, thì chờ bị khép tội mưu nghịch đi. Mắt thấy cuộc nói chuyện này không đạt được hiểu quả như mong muốn, Vi Trầm Uyên mỉm cười, đứng lên chào tạm biệt Tứ hoàng tử cùng Vảnh Hựu Thần, nói: "Tại hạ có việc, xin phép cáo từ trước." Đợi Vi Trầm Uyên rời khỏi căn phòng, trên mặt Cảnh Hựu Thần mới lộ ra thần sắc căm giận, nói: "Tứ hoàng tử, Vi Trầm Uyên này không biết là nghe không hiểu, hay là không biết phân biệt tốt xấu?!" "Ngay cả lời như vậy mà vẫn nghe không hiểu, phụ hoàng sẽ thưởng thức hắn sao?" Tứ hoàng tử đáy mắt lóe lên tia hung ác nham hiểm, âm thanh lạnh lùng nói. "Vậy hắn cũng quá không biết thân biết phận, một thư sinh nho nhỏ, không nơi nương tựa, nghĩ đến chỉ bằng mới tài học, là có thể ở trong triều thăng tiến sao?" Cảnh Hựu Thần nói. Tứ hoàng tử liếc nhìn Cảnh Hựu Thần một cái, khóe miệng hơi trầm xuống: "Hắn quả thật là một nhân tài, đáng tiếc không thể cho ta sử dụng." "Vậy có muốn vi thần......" Cảnh Hựu Thần sát dấu ‘sát’. "Không cần, ngươi không phải mới vừa nói sao? Chỉ bằng vào tài học, sao có thể thăng tiến, trên đời này còn có rất nhiều người tài khác, chỉ cần tân Trạng Nguyên có năng lực làm việc cho chúng ta là được. Mà tân Trạng Nguyên, không phải nhất định sẽ là hắn." Tứ hoàng tử nói xong, cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm, đáy mắt lóe lên tia sắc bén. Vi Trầm Uyên ra khỏi tửu lâu, thần sắc tự nhiên trên mặt dần bị vẻ ngưng trọng thay thế, Tứ hoàng tử ngỏ ý muốn chiêu dụ hắn, lại bị hắn cự tuyệt, hắn mặc dù còn chưa quyết định con đường phía trước, nhưng đối với thế sự trong triều vẫn có lưu ý, Tứ hoàng tử ở trong đám hoàng tử có địa vị độc nhất vô nhị, từ sớm đã bộc lộ tài năng của bản thân, lần này hắn từ chối việc mượn sức của Tứ hoàng tử, có lẽ lần thì Đình sắp tới hắn sẽ gặp phải không ích khó khăn. Sau khi trở về, hắn liền vào ký túc xá, Tần thị đang ở trong phòng pha trà, thấy hắn bước vào thần sắc ngưng trọng bèn hỏi: "Làm sao vậy, ở Thẩm phủ đã xảy ra chuyện gì sao?" Trước đó khi ra cửa hắn có nói là tới Thẩm phủ, Tần thị đương nhiên nghĩ rằng hắn ở Thẩm phủ đã gặp phải chuyện gì rồi. Vi Trầm Uyên vốn không muốn nói với Tần thị việc này, trong đầu bỗng nhớ lại lúc tiễn mình, Vân Khanh từng nhắc nhở hắn, liền ngồi xuống, hai tay đón lấy chén trà Tần thị đưa qua, muốn nói lại thôi. Hiểu con không ai bằng mẹ, Vi Trầm Uyên lại là do một tay Tần thị nuôi khôn lớn, đương nhiên nhìn ra thần sắc do dự của con trai lúc này, liền ôn hòa hỏi: "Có chuyện gì, hãy trực tiếp nói với nương." Vi Trầm Uyên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thuật lại cuộc gặp gỡ vừa rồi trên đường trở về với Tứ hoàng tử cho Tần thị nghe, cuối cùng nói: "Tứ hoàng tử có ý muốn chiêu dụ nhân tài, như vậy chắc chắn sẽ không chỉ có mình con, nếu là một cử nhân khác vì muốn thăng chức nhanh, có lẽ sẽ đáp ứng hắn ta." Như vậy có thể nhìn ra được, lực ảnh hưởng của Tứ hoàng tử, trong kỳ thi Đình trừ bỏ bệ hạ, còn có những đại thần khác tham dự, bọn họ nếu nói thêm vào mấy câu bất lợi, tình huống sẽ khác đi rất nhiều. "Vậy con hối hận sao?" Tần thị nhìn con trai, đôi mắt luôn hờ hững lúc này sáng ngời, hỏi. "Không hối hận, nếu muốn làm quan mà phải tham dự vào trận tranh đấu phe phái này, vậy thì đã trái với ước nguyện ban đầu của con rồi." Vi Trầm Uyên vẻ mặt kiên định: "Nhưng trong lòng con không dễ chịu, nương ngậm đắng nuốt cay bao năm cho con đọc sách, con đã hứa phải thi đỗ Trạng Nguyên để báo đáp ơn nương, nhưng nếu là bởi vì việc này, không thể đạt thành nguyện vọng, trong lòng sẽ rất áy náy." Tần thị nhìn con trai, cúi đầu trầm ngâm một hồi, làm Trạng Nguyên Lang, không chỉ là nguyện vọng của con trai, mag cũng là nguyện vọng của bà, chỉ có như vậy, lúc nói ra thân thế của con, mới có chỗ đứng vững chắc và được người ủng hộ. "Con chờ một chút, nương lấy thứ này cho con."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]