Vi Trầm Uyên mang theo nghi ngờ ra khỏi hoàng cung, hắn cười nhạt gật đầu, nhưng nội tâm lại không có quá nhiều kích động, khối ngọc bội này nhất định có bí mật, hắn muốn đi hỏi nương, ngọc bội này rốt cuộc đại biểu cái gì? Nương vẫn đang giấu hắn cái gì đó? Một cỗ kiệu nhỏ từ trong hoàng cung đi ra, dừng ở bên cạnh hắn, Trương các lão từ trong bước xuống, nhìn hắn nói: "Vi công tử, xin dừng bước." Vi Trầm Uyên dừng chân, chờ ông đi tới, chắp tay nói: "Xin hỏi Trương các lão tìm đệ tử là vì chuyện ngọc bội sao?" Rốt cuộc là người trẻ tuổi a, thật thẳng thắn, một chút cũng không biết uyển chuyển, bất quá, lại là một thanh niên thông minh, những biến động trong ông lúc nãy cũng chạy không thoát khỏi ánh mắt tinh tường của hắn. Trương các lão ha ha cười, vuốt chòm râu hoa râm, híp đôi mắt già nói: "Ngươi đã nói như vậy thì ta đây cũng không vòng vo nữa, xin hỏi ngọc bội trên người Vi công tử là đồ của ngươi?" "Ngọc bội này là do gia mẫu đưa cho, Trương các lão chẳng lẽ cũng biết ngọc bội kia, hay là nói, ngài nhận thức gia mẫu?" Trong nội tâm Vi Trầm Uyên nảy sinh nghi vấn, tự nhiên sẽ không ấp a ấp úng, che che lấp lấp, mẫu thân nếu đã muốn hắn đeo theo ngọc bội này, đương nhiên cũng đã chuẩn bị cho việc để người khác nhìn thấy, hiệu quả của khối ngọc bội hôm nay đã thể hiện rõ điểm đó, hắn tin tưởng, giữa Trương các lão và mẫu thân nhất định có mối liên hệ nào đó. "Mẫu thân ngươi họ gì?" Khuôn mặt già nua với đầy nếp nhăn của Trương các lão, lúc nghe Vi Trầm Uyên nhắc tới ngọc bội này là của mẫu thân, vẻ mặt thoáng để lộ ra một chút kích động, ngữ khí cũng hơi dồn dập. Những biến hóa này, thoát không khỏi ánh mắt của Vi Trầm Uyên, hắn hơi trầm ngâm một hồi, nói: "Gia mẫu họ Tần." "Tần? Tần! Quả nhiên là họ Tần." Trương các lão lập lại một lần, trong giọng nói tràn đầy kích động càng thêm hiện rõ, mí mắt nâng lên, lộ ra đôi mắt hơi đục ngầu nhưng vẫn còn nét tinh anh: "Ngươi có thể mang ta đi gặp mẫu thân ngươi không?" Nhìn dáng vẻ gấp gáp của lão nhân trước mắt, Vi Trầm Uyên tuy có nghi hoặc, lại vẫn gật đầu đáp ứng. Ký túc xá Quốc Tử Giám. Tần thị ngồi trong phòng, thỉnh thoảng lại đứng lên, đi tới cửa nhìn đại môn Quốc Tử Giám xa xa, hai tay gắt gao nắm chặt đợi nhi tử trở về, hôm nay nhi tử tham gia thi Đình, cũng không biết phát huy như thế nào, có thi đôc hay không, quan trọng hơn là, miếng ngọc bội kia, có phát huy được tác dụng hay không? Cho đến khi trời sắp chạng vạng, có hai thân ảnh đi tới, trong đó một thân ảnh tuấn lãng gầy như trúc, đúng là Vi Trầm Uyên, mà thân ảnh còn lại kia, Tần thị vừa nhìn đến khuôn mặt người nọ thì ngón tay gắt gao nắm lại, trên mặt lộ ra một tia phức tạp, xoay người hướng vào trong phòng, đi đến một nửa lại dừng lại, sờ sờ búi tóc, mới đứng yên tại chỗ. "Nương, ta đã trở về." Vi Trầm Uyên đầu tiên là hô một tiếng, sau đó đối với Trương các lão làm ra một tư thế xin mời. Trương các lão gật đầu, cất bước mà vào, ngẩng đầu liền nhìn thấy một phụ nhân mặc tà áo dài bằng vải thô màu xanh đậm đang đứng trong phòng, thân váy phai nhạt màu bởi nắng, vì sắc trời mờ tối, dưới ánh sáng le lói phát ra từ ngọn đèn duy nhất trong phòng, sắc mặt phụ nhân có vẻ vàng vàng, trên mặt vẫn còn lưu lại dấu vết gió mưa thăng trầm, khóe mắt, khóe miệng đều có nếp nhăn thật sâu. Nhưng khuôn mặt kia, lại khiến người cảm giác quen thuộc vô cùng, ông đi lên phía trước từng bước, môi nhè nhẹ run, khẽ kêu: "Khả Nhi." Nếu so sánh hai người, thì Tần thị ngược lại có vẻ trấn định hơn, nàng hai tay kéo nhẹ vạt áo, trên mặt nặn ra nụ cười gượng: "Trương bá bá." Vi Trầm Uyên chỉ cảm thấy không khí giữa hai người có chút kỳ quái, nhưng thấy Tần thị kêu một tiếng "Trương bá bá", cũng thể khiến cho Trương các lão lộ ra vẻ tươi cười, ngược lại trên khuôn mặt già nua lộ ra thần sắc tang thương, giống vừa bị người hung hăng đả kích, sau một lúc lâu vẫn nói không ra lời. "Trương các lão, mời ngồi." Vi Trầm Uyên biết giữa hai người khẳng định có ẩn tình, hơn nữa ẩn tình không bình thường, cho nên trước hết mời Trương các lão ngồi xuống, còn mình đi vào trong bếp châm trà, đợi xúc động của hai người có khoảng không để bình lặng mà nói chuyện với nhau. Hành động này của Vi Trầm Uyên, hai người Tần thị và Trương các lão đương nhiên nhìn ra được hắn cố ý, nhưng quả thật cũng làm xoa dịu bầu không khí bối rối giữa hai người, nếu Vi Trầm Uyên ngồi ở đây, có chút chuyện bọn họ vẫn không tiện nói ra. Ngọn đèn nhấp nháy, Trương các lão ngồi ở trên trường kỷ, ngẩng đầu nhìn Tần thị: "Ngươi cũng ngồi đi." "Vâng." Tần thị lên tiếng, ngồi xuống, đầu nửa cúi, nghĩ một chút bèn hỏi: "Trương bá bá mấy năm nay qua có tốt không?" Lại lần nữa nghe nàng mở miệng kêu mình là ‘Trương bá bá’, tay của Trương các lão ở trên đầu gối cử động vài cái, không trả lời vấn đề của nàng, mà hỏi ngược lại: "Ngươi mấy năm nay đi nơi nào, tại sao ta tìm khắp nơi cũng không tìm được ngươi?" "Ở một nơi hẻo lánh yên bình." Tần thị thản nhiên đáp. "Vậy ngươi không từng nghĩ tới sẽ trở về tìm ta sao?" Trương các lão nhìn đôi tay biến thành thô ráp của Tần thị đặt trên bàn, trong lòng run nhè nhẹ, trong đôi mắt đã có thể thấy rõ một dòng nước óng ánh đang kìm nén. "Ta là nữ nhi của tội thần, sao có thể tới tìm ngài, nếu làm liên lụy đến ngài thì làm sao bây giờ?!" Tần thị cảm nhận được tầm mắt của Trương các lão đang nhìn mình, nhìn những ngón tay với móng tay cắt ngắn, ở trên còn có dấu màu vàng, đầu ngón tay mơ hồ còn có vết nứt, là một đôi tay rắn rỏi chỉ có nông phụ mới có, đáy mắt toát ra một tia châm biếm và chút bi ai. "Ngươi vẫn còn trách ta sao? Năm đó cha không có cách nào, ta nếu mở miệng cầu tình vào lúc đó, tất nhiên sẽ đem lửa giận của bệ hạ đổ xuống Trương gia, ta không thể làm như vậy." Trong giọng nói của Trương các lão chất chứa vô hạn phiền muộn, nhìn Tần thị giải thích. "Không, ta không trách ngài, thật sự." Tần thị phi thường khẳng định ngẩng đầu lên nói. Nhưng Trương các lão nghe lời của nàng, trong lòng lại có cảm xúc khác, chòm râu hoa râm đung đưa theo từng cử động của môi: "Khả Nhi, ngươi cũng biết tình hình lúc đó, Tần gia tham ô khoản tiền lớn như vậy, bệ hạ nổi giận lôi lình, ngươi muốn ta làm sao ngăn cản, trong triều đình chỉ cần có người cầu tình, đã bị bệ hạ coi như là đồng phạm mà xử lý, ta có thử qua một lần, bị bệ hạ đuổi đi ra, nếu lại tiếp tục cầu xin, Trương gia người nhiều như vậy đều sẽ bị liên lụy!" "Trương bá bá, ta thật sự chưa từng oán trách ngài." Tần thị nhìn dáng vẻ vội vàng của Trương các lão, trong đôi mắt già nua toát ra sự kích động, trên mặt nàng không có một tia oán hận. "Nhưng ngươi, kêu ta —— Trương bá bá." Câu nói của Trương các lão kéo thật dài, khi nói ba chữ cuối cùng, làm cho người ta rất khó tin tưởng, đây là Trương các lão, là lão đại thần trong triều đứng đầu Hàn Lâm viện mà bên trong lời nói lại mang theo sự thỉnh cầu vừa mang theo ủy khuất, còn mang theo cả sự thất vọng. Tần thị lắc lắc đầu: "Tựa như ngài nói, chuyện năm đó ta đã biết, nếu không phải ngài đi cầu tình, có lẽ kết cục của Tần gia sẽ thảm hại hơn, ta sẽ không thể chỉ bị gán là nữ nhi của tội thần, đày làm quan nô, điểm ấy ta rất rõ ràng và cũng hiểu được, chỉ là lúc trước vì không muốn liên lụy Trương gia, không có đem thân phận của ta nói ra, thì nay cũng không cần thay đổi, để tránh có người lấy chuyện này đến gây chuyện." Không nghĩ tới Tần thị là vì nguyên nhân này mà kêu mình Trương bá bá, đáy mắt Trương các lão chan chứa nước mắt, nghẹn ngào nói: "Mấy năm nay nương ngươi...... Luôn luôn tìm ngươi, trước khi mất, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm tin tức của ngươi, chúng ta đều nghĩ sẽ không tìm được ngươi rồi......" Nghe được lời này của Trương các lão, đáy mắt Tần thị dần dần cũng nổi lên sương mù, nàng trừng mắt nhìn, mũi lên men nói: "Trương bá mẫu, qua đời khi nào?" "Năm năm trước, nàng dặn ta, nhất định phải tìm được ngươi, mấy năm nay tìm không thấy, ta đã nghĩ là không còn hi vọng, ai ngờ hôm nay ở trên cuộc thi Đình, ta nhìn thấy mảnh ngọc bội kia, đó là trước khi ngươi đến Tần gia làm con thừa tự, nương ngươi cố ý đi tìm người làm, ta liền nghĩ, ngọc bội đã xuất hiện, nhất định là đã có tin tức của ngươi, quả nhiên, quả nhiên, đã tìm được ngươi rồi......" Trương các lão nói xong thập phần kích động, vươn tay ra nắm tay của Tần thị, lại có chút do dự. Tần thị nhìn thấy động tác này, nhìn ông ấy lộ ra nét mặt già đầy bi thương, chia cách mấy năm nay, trong lòng nàng không phải không nghĩ đến người nhà, nàng chủ động cầm tay của Trương các lão, an ủi: "Nay ta không phải đã trở về rồi sao, ngươi có thể nói cho Trương bá mẫu, ta đã trở về." Hai tay bị bàn tay thô ráp của nữ nhi bao lấy nắm lại, Trương các lão nhắm mắt, không cho nước mắt chảy ra, gật gật đầu thật mạnh. Vi Trầm Uyên bưng trà ra, dựa lưng ở cửa, hắn vốn muốn bưng trà đi vào, nhưng nghe hai người bọn họ nói chuyện với nhau, cảm thấy hiện tại xuất hiện thật không đúng lúc, ai ngờ vừa nghe, liền phát hiện quan hệ kì quái của hai người từ nội dung cuộc nói chuyện, không khỏi đứng lại nghe tiếp. Qua đoạn đối thoại trên, về quan hệ của Tần thị cùng Trương các lão, trong đầu hắn đã có thể phân tích đại khái sự việc: Phụ mẫu thân sinh của Tần thị hẳn là Trương các lão cùng Trương lão phu nhân đã qua đời, năm đó bởi vì một nguyên nhân nào đấy, Trương các lão đem con gái mình làm con thừa tự cho hảo hữu trong triều của mình, Tần đại nhân, ai ngờ qua mấy năm sau, Tần gia bị xử tội tham ô số lượng lớn, chọc Minh Đế phẫn nộ, Minh Đế đem nam tử Tần gia toàn bộ giết hết, nữ tử toàn bộ sung làm quan nô. Năm đó hai bên đều biết chuyện này, bao gồm Tần thị cũng biết, cái này chứng minh quan hệ hai nhà phi thường tốt, nếu không Trương các lão sẽ không đem con gái mình đi làm con thừa tự, cũng sẽ không đem loại chuyện này nói cho Tần thị. Trong phòng, tâm tình của Trương các lão đã bình tĩnh một chút, sau không khí kích động nhận con vừa rồi, tự nhiên sẽ muốn hỏi tới một người khác: "Vậy Vi Trầm Uyên, là nhi tử của ngươi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]