Chương trước
Chương sau
Sau khi Tiểu Thạch trở về, Phức Phương Các được bổ sung rất nhiều hàng mới, việc kinh doanh vẫn náo nhiệt như xưa. Đan Niên không khỏi cảm khái Tiểu Thạch thật sự là thiên tài buôn bán.
Khác với Phùng chưởng quầy, Tiểu Thạch thiếu một ít cổ hủ của người đọc sách, nhưng rất khẳng khái hạ thấp người để học hỏi, tính tình khiêm tốn cẩn thận, hơn nữa tuy bộ dạng cao to, mặt mũi lại rất trung hậu thành thật, nên có rất nhiều người nguyện ý tin tưởng hắn, hợp tác làm ăn với hắn.
Chờ đến lúc cửa hàng ít người, Tiểu Thạch rảnh rỗi, Đan Niên đến hỏi có tìm được thợ làm pha lê hay không. Tiểu Thạch gãi đầu nói: “Thời gian cấp bách, chỉ kịp đến chỗ ở của hai, ba vị sư phụ. Nghề làm pha lê mấy năm gần đây mới truyền đến Đại Chiêu, không có nhiều người biết, mà vị lão sư phụ đó có con cháu rất đông, không đồng ý xa người nhà đến kinh thành.”
Đan Niên tuy có chút thất vọng, vẫn cố gắng cổ vũ Tiểu Thạch: “Không sao, về sau có cơ hội, chúng ta lại đi mời vị sư phụ khác. Chỉ cần loại ngành nghề này có thể kiếm tiền, thì không lo không ai phát triển nó. Hơn nữa làm pha lê cần rất nhiều cát, nếu chúng ta muốn bán pha lê thì cũng phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này trước.”
Tiểu Thạch kinh ngạc nhìn Đan Niên: “Đan Niên, làm sao muội biết làm pha lê phải cần có cát?”
“Hả?” Đan Niên giả ngu, “Trong sách có nói a, không cần đi vạn dặm đường, đọc vạn quyển sách thì cái gì cũng biết.”
Tiểu Thạch nhất thời càng thêm khâm phục Đan Niên không thôi.
Đan Niên dẫn Bích Dao trở về nhà, vừa vào trong liền nhìn thấy con ngựa to lớn của Thẩm Lập Ngôn đang ăn cỏ trong sân. Đan Niên đã chứng kiến toàn bộ quá trình con ngựa này từ một chúa ngựa nhỏ biến thành tuấn mã, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra là ngựa của phụ thân. Nàng vui sướng bước lại gần vuốt ve bờm ngựa, ngựa hất đầu thở phì phì chào hỏi, cọ đầu vào cánh tay Đan Niên.
Đan Niên chải lông cho ngựa một lát liền chạy nhanh vào nhà chính, phụ thân nhất định đã trở lại. Quả nhiên, Thẩm Lập Ngôn đang ngồi trong nhà chính, mỉm cười nhìn nàng.
Đan Niên gặp được phụ thân, hốc mắt có chút chua, đã gần một tháng không gặp, phụ thân thoạt nhìn đen gầy đi rất nhiều. Thẩm Lập Ngôn vẫy tay gọi Đan Niên, Đan Niên chạy nhanh kéo ghế ngồi xuống cạnh Thẩm Lập Ngôn, dựa vào người phụ thân.
Thẩm Lập Ngôn vươn tay vuốt đầu Đan Niên, từ ái hỏi: “Đan Niên, dạo này có nghe lời nương và ca ca không?”
Đan Niên đứng thẳng lên, tức giận nói: “Cha thật là, lúc nào cũng nghĩ con là đứa gây chuyện, con có làm cha lo lắng như vậy sao?”
Thẩm Lập Ngôn nhìn Đan Niên, chỉ mỉm cười không phản bác, nắm lấy tay Đan Niên, nói: “Đan Niên, cha biết con làm buôn bán bên ngoài không tệ, tiền bạc trong nhà không nhiều lắm, một khi cha và ca ca con lên chiến trường, không biết có thể trở về hay không…”
Đan Niên vừa sợ vừa giận, nắm chặt tay Thẩm Lập Ngôn, kêu lớn: “Cha đang nói bậy bạ cái gì vậy, coi chừng con méc với nương!”
Đúng lúc này, Tuệ Nương vén rèm bưng bình trà nóng đi vào, bật cười nhìn Đan Niên và Thẩm Lập Ngôn: “Tiểu nha đầu muốn nói gì với nương a?”
Đan Niên nhìn mái tóc đã ẩn ẩn sợi bạc của Tuệ Nương, kịp thời ngừng miệng, thè lưỡi nói: “Con hỏi cha có mang lễ vật về cho con không, nếu không mang, con sẽ tìm nương để phân xử!”
Thẩm Lập Ngôn thấy Đan Niên cố ý giấu Tuệ Nương, cũng thức thời diễn theo, cười khà khà lấy ra một món đồ từ trong chiếc túi da hươu đặt dưới chân, đưa cho Đan Niên.
Đan Niên đưa tay nhận lấy, nhìn lại thì thấy là một thanh chủy thủ rất tinh xảo, vỏ khảm hoa văn màu vàng, chủy thủ tuy nhỏ nhưng phần lưỡi lóe ra hàn quang, chỉ cần nhìn đã biết thứ này sắc bén dị thường. Đan Niên thích thú vô cùng, thanh chủy thủ lúc trước nàng mua đã bị gã đeo mặt nạ trong quân doanh Lặc Xích tịch thu. Thanh chủy thủ mới này xinh đẹp hơn nhiều, Đan Niên cầm trong tay, yêu thích không nỡ buông ra.
Tuệ Nương thấy Đan Niên thích như vậy, quay sang oán trách Thẩm Lập Ngôn: “Chàng mua thứ này cho Đan Niên làm cái gì. Đứa nhỏ là nữ hài, nhưng càng ngày càng không giống nữ hài!”
Thẩm Lập Ngôn cười cười với phu nhân, chỉ tay vào Đan Niên, “Nàng không thấy khuê nữ rất thích sao? Đan Niên thích là tốt rồi!”
Tuệ Nương đặt bình trà xuống, rót một chén đưa cho Thẩm Lập Ngôn, cười nói: “Đều là tại chàng và A Ngọc, chỉ biết nuông chiều đứa nhỏ này thôi!”
Thẩm Lập Ngôn cầm lấy chén trà, cười hớn hở nhìn Đan Niên, bị Tuệ Nương chỉ trích cũng chỉ gật đầu ừ ừ, “Đúng vậy, đúng vậy, phu nhân giáo huấn rất đúng, về sau nhất định nghiêm gia quản giáo Đan Niên.”
Tuệ Nương vừa bực mình vừa buồn cười, xoay người xuống phòng bếp chuẩn bị cơm trưa. Chờ Tuệ Nương vừa ra ngoài, Đan Niên liền xụ mặt xuống, mất hứng nói: “Cha, những lời này ngàn vạn không thể nói, cha không nghĩ cho con thì cũng phải nghĩ cho nương a!”
Thẩm Lập Ngôn thở dài, “Cha chỉ là chuẩn bị cho trường hợp xấu thôi! Con liều mạng nghĩ cách kiếm tiền như vậy, chẳng phải vì muốn bảo đảm cho cuộc sống sau này của nương con sao?”
Thấy Thẩm Lập Ngôn nhìn thấu ý đồ của mình, Đan Niên có chút ngượng ngùng, “Con không thể để cho nương lưu lạc đầu đường a!” Đan Niên từng gặp qua rất nhiều người nhà của những binh lính hy sinh, những lão phụ nhân vừa mất trượng phu lại mất thêm con trai. Họ phải đi ăn xin khắp đường phố trong kinh thành. Quan phủ chỉ lo xua đuổi họ, không cho họ xuất hiện trước mặt quý nhân, tránh ô uế mắt quý nhân, có ai còn nhớ họ chính là thân nhân của những người đã hy sinh vì Đại Chiêu đâu! Đan Niên vạn vạn không thể để cho Tuệ Nương cũng rơi xuống hoàn cảnh này.
Thẩm Lập Ngôn vuốt tóc Đan Niên, thở dài: “Cha vẫn luôn cảm thấy có lỗi với con. Tiểu thư nhà quan ở tuổi con mỗi ngày đều được du sơn ngoạn thủy, ngâm thi tác họa. Cha vô năng, mới khiến con vất vả như vậy. Nhà đại bá con khi dễ con, cha lại bất lực.”
Đan Niên nghe vậy, vội vàng nắm lấy tay phụ thân, giải thích: “Cha làm người thích nhất là làm vui lòng người khác, đối đãi người nhà cũng rất có tình có nghĩa, Đan Niên chưa từng thấy người nào tốt như cha, vừa văn võ song toàn lại ôn hoà hiền hậu, sao lại nói là vô năng được! Nhà đại bá có tiền có thế, nhưng đại bá lại quá vô sỉ, một trăm đại bá đều tốt bằng cha!”
Thẩm Lập Ngôn phì cười, “Mọi người đều nói nữ nhi là chiếc áo bông tri kỷ của cha mẹ, quả đúng như thế!”
Đan Niên có chút đỏ mặt, “Làm buôn bán chỉ là giúp trang trải chi phí hằng ngày thôi, với lại còn có thể cho gia đình Tiểu Thạch một con đường sống. Chúng ta kiếm được tiền, cuộc sống cũng khá hơn một chút. Nhà đại bá có tiền là do tham ô hủ bại, cha không cần so sánh với bọn họ, cũng vạn vạn đừng nói xin lỗi con. Bởi vì con, cha mới chịu phải liên lụy, ở Thẩm gia trang mười mấy năm. Người cần xin lỗi là con mới đúng.”
Thẩm Lập Ngôn muốn nói gì đó, chợt thấy Tuệ Nương bưng một cái mâm gỗ lớn đi vào, trên mâm có đến năm dĩa thức ăn khác nhau nóng hôi hổi. Trong phòng nhất thời tràn ngập mùi thức ăn thơm lừng.
Tuệ Nương vừa dọn thức ăn lên bàn vừa gọi Đan Niên: “Nhanh đi gọi ca ca ăn cơm!” Rồi lại cau mày lẩm bẩm nói với Thẩm Lập Ngôn, “Đứa con trai kia của chàng a, miệng nói là không tính thi Hương, giờ thấy cuộc thi tới gần, mỗi ngày lại ôm sách khư khư, hận không thể đọc cả một ngày, cứ lo là mình thi không đậu!”
Thẩm Lập Ngôn cùng Đan Niên ha ha cười. Cuộc thi càng tới gần, trong lòng Tuệ Nương càng thêm nôn nóng. Tâm tình của bà cũng giống như những bậc phụ huynh thời hiện đại, không nén được lo lắng trong lúc ngồi chờ bọn nhỏ thi đại học.
Người một nhà cùng ngồi xuống ăn bữa cơm đoàn viên. Thẩm Ngọc tò mò hỏi Thẩm Lập Ngôn, tình hình Cam Châu bây giờ thế nào. Nghe con hỏi vậy, Thẩm Lập Ngôn thở dài thườn thượt, buông bát đũa xuống.
“Tổng binh Cam Châu tham ô nặng, thật sự khiến người ta không dám tin. Gần tới Trung thu, thời tiết ở biên giới Tây Bắc sớm trở lạnh, ban đêm lại kéo dài, quả thật là rét vô cùng. Vậy mà binh lính chỉ có tấm chăn mỏng phát từ mùa xuân. Quần áo mùa đông và toàn bộ quân nhu do triều đình đem tới đều bị lấy đi không còn một mảnh. Tiền lương, quân lương cũng bị cắt xén rất nhiều. Tên tổng binh Phạm Di Nhất đó chẳng lẽ muốn binh lính chân không đánh Lặc Xích giữa mùa đông?!”
Thẩm Ngọc và Đan Niên nghe vậy, đều im lặng. Tổng binh tam châu tham ô không phải là chuyện ngày một ngày hai, đến một đứa con nít đầu đường cũng biết, chỉ là không nghĩ tới lòng tham của Phạm Di Nhất đó lại sâu không đáy đến như thế.
Thẩm Lập Ngôn hít sâu một hơi, nói tiếp: “Tên đó ngay cả tiền trợ cấp cho thân nhân của binh lính tử nạn cũng dám cắt xén. Rất nhiều người già yếu, phụ nhân, thậm chí hài tử phải đến xây trang viên mới cho tên Phạm Di Nhất, cả ngày làm việc vất vả lại chỉ kiếm được hai, ba đồng tiền. Thật sự là đáng thương!”
Đan Niên hỏi: “Triều đình định xử trí Phạm Di Nhất thế nào? Con nhớ cha từng nói, hắn luôn trung tâm với Hoàng hậu.”
“Sự tình huyên náo lớn như vậy, chỉ sợ Hoàng hậu không bảo vệ được hắn.” Thẩm Ngọc cau mày nói.
“Không sai.” Thẩm Lập Ngôn tán dương nhìn Thẩm Ngọc, “Chuyện tới nước này, Hoàng hậu chỉ còn cách bỏ con cờ này để bảo vệ mình. Ung Quốc Công mặc dù có lòng muốn bảo vệ Phạm Di Nhất, nhưng nghe nói, Hoàng Thượng lôi đình giận dữ, không để ý Hoàng hậu cùng Ung Quốc Công cầu tình, dứt khoát nói rằng nếu không bắt được Phạm Di Nhất thì sẽ khiến Hoàng hậu thoái vị. Thế này coi như Phạm Di Nhất không tội được.”
Đan Niên không khỏi bật cười, vị Hoàng Thượng này làm vua thật quá khổ sở, chỉ là muốn trị một tên tham quan, vậy mà lại bị ép đến mức này. Hoàng hậu và Ung quốc công quả nhiên quyền thế ngập trời! Không biết sau này, hai hổ đánh nhau sẽ có kết quả như thế nào.
Tuệ Nương lo lắng nói: “Xử lý tham quan là chuyện tốt, nhưng chuyện này có một phần lực của chàng, nếu Hoàng hậu và Ung Quốc Công định báo thù thì làm sao bây giờ? Chúng ta không có thâm căn cố đế tại kinh thành, cũng không có gia nghiệp gì lớn, nếu nguy hiểm đến A Ngọc và Đan Niên…”
Thẩm Lập Ngôn vỗ vỗ vai Tuệ Nương, an ủi: “Ta chẳng qua là đi hỗ trợ quan trên, chỉ là một nhân vật nho nhỏ đi kiểm kê thôi, không có tác dụng gì lớn. Với lại, lần này có không ít thế lực nhúng tay vào, chẳng lẽ Hoàng Hậu rảnh rỗi đến mức sẽ lôi ra tính sổ từng người sao? Cùng lắm thì ta không làm chức quan ngũ phẩm này nữa! Nếu có thể đổi được bình an cho cả nhà, một lần nữa về quê làm địa chủ cũng không tệ!”
Đan Niên nghe vậy liền buông bát đũa, khuyên nhủ: “Cha, trong triều thế lực hỗn loạn, tham ô hủ bại nghiêm trọng, nhưng chuyện này không phải một mình cha là có thể thay đổi. Dù vậy, con, nương và ca ca đều tin tưởng, nếu Đại Chiêu còn có quan thanh liêm, thì nhất định chính là cha!”
Thẩm Ngọc cũng cười hùa theo, “Có một người cha chính trực thanh liêm thế này, con cho dù muốn làm một tên ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp, chỉ lo chơi bời lêu lổng, cường thưởng dân nữ, cũng không có cơ hội!”
Tuệ Nương cười mắng Thẩm Ngọc: “Suốt ngày không đứng đắn! Còn muốn bắt chước người ta ăn chơi trác táng?! Con nhìn Đường An Cung đi, người như vậy thì ra thể thống gì, nhà ai mà chịu gả con gái cho hắn! Vị Tô công tử kia cũng không tệ, hiện giờ còn chưa đính hôn.”
Thẩm Lập Ngôn nghe đến mấy chữ “Tô công tử” liền cảnh giác hỏi: “Tô công tử? Là Tô công tử nào?”
Đan Niên vội nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi, hai nhà chúng ta không có lui tới gì hết.”
Thẩm Lập Ngôn nghe vậy càng sốt ruột, vừa định tiếp tục truy vấn, liền thấy Thẩm Ngọc nháy mắt với mình, đành tạm nén nghi ngờ trong lòng.
Cơm nước xong, hai cha con vào thư phòng nói chuyện, Thẩm Lập Ngôn mới biết được đầu đuôi sự việc. Thẩm Ngọc cau mày nói: “Con cứ cảm thấy Đan Niên có việc gì đó gạt chúng ta. Thân phận nàng đặc thù, lại không chịu nhiều lời, sợ liên lụy chúng ta.”
Thẩm Lập Ngôn vỗ vỗ vai con trai, “Yên tâm đi, Đan Niên không phải là người không biết nặng nhẹ. Nàng làm việc gì luôn rất có cân chắc.”
Đan Niên làm việc mà có cân chắc?! Thẩm Ngọc thầm kêu to nhầm rồi, hình như cha con mình không nói về cùng một người!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.