Đan Niên giơ ngón tay ra đếm các yêu cầu đối với phu quân tương lai, càng nghĩ càng cảm thấy vừa lòng, không thèm nhìn tới sắc mặt Tô Doãn Hiên, “Ta thấy mình không yêu cầu gì cao hết, chỉ có chuyện ở rể là hơi khó tìm một chút. Bất quá người kia cũng không nhất định phải ở rể, nếu người đó tốt thật, ta cũng có thể gả đến nhà hắn.”
Tô Doãn Hiên điều chỉnh sắc mặt cho vẻ đứng đắn, bàn tay đặt ra sau lưng, dùng tư thế hết sức nghiêm túc nói: “Hôn nhân là đại sự, phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn*, sao nàng có thể làm chủ? Về sau chớ nhắc tới những lời này trước mặt người khác.”
* phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: ý nói chuyện cưới xin là phải nghe theo lệnh của cha mẹ và sự thu xếp của người làm mai
Đan Niên tiếc nuối gật đầu, “Nói vậy cũng đúng, bất quá nói với ngươi thì không sao cả, dù sao ngươi cũng không thể nói với người khác.”
Tô Doãn Hiên thật muốn hộc máu, ho một tiếng định rời đi. Đan Niên chợt nhớ tới đến chuyện quan trọng, nghiêm mặt hỏi: “Nữ nhân ngày đó là ai?”
Tô Doãn Hiên sửng sốt, lập tức hiểu được Đan Niên đang hỏi người nào, nhất thời không dám nhìn tới ánh mắt lóe lên lửa giận của Đan Niên, cúi mắt xuống, đáp: “Ta gọi người đó là mẫu thân.”
Đan Niên thở dài thườn thượt, tuy rằng nàng vạn phần không đồng ý, nhưng cũng phải thừa nhận nữ nhân diễm lệ kia là kế thất của Tô Tấn Điền. Mấy ngày qua, nàng luôn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tu-dan-hoa/409932/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.