“Khôngtrách chị, em thật sự không trách chị!” Trước mắt, khuôn mặt của Qua Nhan xuấthiện vô cùng chân thật. Rõ ràng là ở ngay trước mắt, con bé đang cười, thảnnhiên mỉm cười, nhìn tôi bằng vẻ ấm áp, giống như bao lần trước đây con bé vẫnchăm chú nhìn tôi, “Chị, chị vĩnh viễn là chị gái của em. Cho nên em khôngtrách chị, không trách chị đâu!”
Tôigiật thót, nhìn Qua Nhan cười với tôi, buồn bã lắc đầu. Sao có thể, sao có thểkhông trách chị. Là chị, chính chị đã hại chết em, người mà chị quyến luyến sâusắc, ác ma tự tay đẩy em xuống địa ngục. Đừng nói rằng em không trách chị, emhận chị đi! Hãy oán hận chị đi, bằng không, linh hồn của chị sẽ vĩnh viễn khôngđược giải thoát, Qua Nhan, em hận chị đi, nguyền rủa chị đi!
Nhưngđừng tha thứ cho chị, là chị đã kết liễu sinh mệnh tuổi trẻ của em ở tuổi mườisáu, là chị... tất cả mọi sai lầm đều do chị!
Đều làchị mang đến điềm xấu, chị vô tình thương tổn, lại mang trên lưng một thân nợmáu, chị biết phải hoàn trả thế nào đây, làm thế nào mới có thể trả hết?
“QuaNhan!” Tôi muốn tiến lên, vươn hai tay muốn chạm đến khuôn mặt xinh đẹp kia,nhưng vẫn chỉ có khoảng không trống rỗng. Qua Nhan chân thật như vậy, chân thậtlàm cho người ta muốn chạm vào...
“QuaNhan, Qua Nhan!” Tôi không ngừng gọi con bé, hai tay vươn mạnh ra, nhưng tạisao, gần đến như vậy, rõ ràng như thế, tôi vẫn không thể chạm tới. “Qua Nhan,Qua Nhan!” Tôi vội vàng gọi, càng muốn chặt chẽ bắt lấy, lại càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386931/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.