“Nhìnnày, Tinh Vũ, con xem!” Tôi khẽ lắc lắc chiếc tambourine* trước mặt con, tiểu tử béo mập kia quơ quơ tay, cố hếtsức muốn bắt món đồ chơi trong tay tôi, cũng không chịu thua, lắc đầu, nhẹnhàng bao lấy tambourine trong bàn tay nhỏ bé, tôi cầm tay con, cùng nhau phephẩy…
“Linhlinh linh...” Thanh âm thanh thúy mang theo tiếng cười ha ha của con, tâm tìnhlập tức trở nên không quá trầm trọng, chỉ cần ở cùng một chỗ với Tinh Vũ, thếgiới dường như không còn đau khổ nữa. Hôm nay là sinh nhật của tôi, ngoài mongmuốn được một ngày tự do, chú Lý còn nói Đường Diệc Diễm đã gọi điện thoại, bảochú ấy lái xe đưa mẹ con tôi đi dạo phố.
Từ saungày đó, chúng tôi càng trở nên xa lạ, ngay cả điện thoại cũng không liên lạc,cho dù không nói chuyện, nhưng vẫn nắm rõ mọi tin tức, bởi vì chú Lý đã trởthành người chuyển lời của chúng tôi.
Hắn dĩnhiên cũng không trở lại, cho dù trở về cũng là đêm khuya. Ngày hôm sau, lúctôi rời giường, cũng đã sớm không thấy bóng dáng của hắn, ngược lại, giảm bớtgặp mặt cũng đỡ khó xử, nói qua nói lại, sợ nhìn thấy nhau sẽ lại bị tổnthương.
Tôi ômTinh Vũ, tiếp tục đến cửa hàng đồ chơi trẻ con, tuy rằng là sinh nhật của tôi,nhưng niềm vui của con mới chính là niềm vui của tôi, giờ đây, vướng bậnduy nhất... cũng chỉ có con!
“Hoannghênh quý khách!” Chuông gió trên cửa lay động, tiếng chuông thanh thúy cùngvới tiếng bước chân hoà vào nhau.
“Ôngchủ, ông đã đến rồi!”
“TiểuVân!”
Giọngnói này? Tay đanglựa đồ chơi bỗng cứng đờ, tôi quay đầu, quả nhiên hé ra khuôn mặt quen thuộc,mà ánh mắt của người đó cũng đang nhìn về phía tôi, đều kinh ngạc như nhau.
“Diệp…Sương Phi!”
“...Khỏe không?” Không thể ngờ rằng, nhiều năm không gặp, lại vẫn là những lời này!
LíThịnh Mân!
“Đây làcon của em à? Tên gì vậy?” Chúng tôi ngồi trong khu vực nghỉ ngơi của cửa hàngđồ chơi, Lí Thịnh Mân vui vẻ đùa với Tinh Vũ, tiểu tử kia hôm nay dường như rấtvui vẻ, thích thú nghịch ngón tay của Lí Thịnh Mân, ha ha cười, thật đáng yêu!
“Nóicho chú nghe đi con, nói tên con... là Đường Tinh Vũ!” Lôi kéo bàn tay nhỏ bécủa con. Bỗng nhiên ý thức được ánh mắt khiếp sợ của Lí Thịnh Mân, tôi mới nhậnra hình như... nhiều năm trước, lúc gặp nhau, tôi có nắm tay một người contrai, nói với cậu ấy rằng, tôi muốn thoát khỏi Đường Diệc Diễm. Mà bây giờ, đứatrẻ trong lòng tôi lại mang họ Đường. Tôi nghĩ anh sẽ không ngây thơ cho rằngvẫn là người đàn ông đó, cho nên mới có thể kinh ngạc như vậy, kinh ngạc nhiềunăm như vậy, tôi vẫn cùng hắn dây dưa. Đúng vậy, bao năm qua vẫn hỗn loạn, vẫndây dưa không rõ!
Tôi xấuhổ cười, cũng không muốn giải thích gì hết.
LíThịnh Mân dường như cũng nhìn ra sự bối rối của tôi, không truy hỏi nữa, chỉthản nhiên nói: “Thằng bé thật sự rất đáng yêu, ánh mắt rất giống em...”
Tôi gậtđầu, sủng nịch ôm chặt con trong lòng, hiện tại, một lát tôi cũng không muốncon rời khỏi bên mình. “Còn anh... Anh đã kết hôn...” Ý tôi là ông chủ của mộtcửa hàng đồ chơi lớn thế này, vậy thì...
“Không...Còn chưa tìm được người muốn gả cho anh!” Lí Thịnh Mân có chút xấu hổ cười:“Khả năng... rất khó, lúc học đại học cũng có kết giao, sau khi tốt nghiệp liềnchia tay!” Anh nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, đương nhiên trong lúc ôn lại chuyệnxưa, chúng tôi đều không muốn nhắc tới, chỉ là... khi đề cập, tôi mơ hồ thấytrong mắt anh điều gì đó quen thuộc, chua xót! Anh... hẳn là không tự tại nhưbề ngoài!
“Biếtkhông? Trước kia... Anh đã từng thích em, rất thích!” Lí Thịnh Mân bỗng nhiênthay đổi đề tài, nhìn tôi mỉm cười. Tôi hơi giật mình, không cảm thấy khácthường, rất bình tĩnh. Khi một người có thể thản nhiên nói ra như vậy, chứngtỏ, người đó đã sớm quên đi tình yêu ngây thơ kia, chạm không đến hư ảo!
“Khiđó, bên cạnh em đã có anh ta, anh nghĩ, hắn sẽ làm em hạnh phúc...” Giọng nóicủa Lí Thịnh Mân khó nén bất đắc dĩ. “Cho nên, lần đó, sau khi gặp mặt, anhnghĩ... Anh nên thử quên em...”
“ThịnhMân, thật ra anh là người đàn ông tốt, nhất định có một cô gái đáng để anhyêu!” Tôi nhìn anh, cười. Đúng vậy, lúc trước, tôi cũng từng rung động trước nụcười ấm áp như ánh mặt trời kia, tôi cũng từng nghĩ rằng, Việt Phong có thểmang lại hạnh phúc cho tôi... Nhưng tất cả đã là quá khứ... Trên thế giới này,con người thực sự quá nhỏ bé, làm sao có thể đấu tranh với những thay đổi bấtthường của số mệnh, tất cả... đã sớm được định đoạt!
“Ha haha, hy vọng là thế vậy!” Lí Thịnh Mân khẽ nói. “Nói ra tốt hơn nhiều, nghẹn ởtrong lòng nhiều năm quá rồi, giống như hoàn thành một giấc mộng chưa thể thựchiện!”
“Khoatrương vậy cơ à?” Tôi cười đến thản nhiên, con ở trong lòng bỗng nhiên khóc náoloạn.
“Saovậy?” Lí Thịnh Mân khẽ nhíu mi. “Không thoải mái à? Hay là đói bụng? Nhìn tãxem!” Anh giúp tôi, bộ dáng thuần thục giống như một ông bố có kinh nghiệmphong phú.
“TinhVũ không khóc, không khóc nha!” Tôi dỗ con, cánh tay nhẹ nhàng vỗ về, Lí ThịnhMân sau khi xem xét một hồi, bèn lắc đầu: “Không tè dầm, có phải đói bụng rồikhôn?”
“Bìnhsữa em để trong túi!” Lí Thịnh Mân lại lập tức tìm kiếm trong túi của tôi, cầmbình và sữa bột đi vào bên trong cửa hàng đồ chơi. Rất nhanh, anh đã pha xongsữa đi ra, thành thạo lắc bình sữa, sau đó đặt trên da, kiểm tra nhiệt độ. “Cóthể uống rồi!”
Tôiliếc mắt một cái, độ đặc của sữa bột vừa vặn, anh... anh nói chưa kết hôn, chưacó con, tôi thực sự có chút hoài nghi, người đàn ông này có thể thuần thục nhưphụ nữ?
“Trướcđây, lúc còn học đại học, anh có tham gia một khóa đào tạo chăm sóc trẻ em!” LíThịnh Mân đưa bình sữa cho tôi, dễ dàng nhìn thấu sự hoang mang của tôi, chỉ làlúc nói xong, trong mắt bỗng lóe ra ánh sáng như vừa rồi, như thể anh đã có mộtđoạn quá khứ buồn phiền? Nhưng... ai mà không có chứ?
ĐườngTinh Vũ không ngừng khóc nháo, tôi dỗ dành, đem núm vú cao su để tới miệng con,nhưng con không chịu mở miệng, không uống, vẫn khóc nháo.
“Saovẫn khóc vậy?” Tôi muốn khóc ra nước mắt. “Sao thế, Tinh Vũ!”
“Cóphải không thoải mái không?” Lí Thịnh Mân cũng nhíu mày, tay sờ trán của con.“Không có vấn đề gì!”
“Để anhthử xem, Tinh Vũ, Tinh Vũ!” Lí Thịnh Mân thuận tay cầm lấy cái chuông, nhẹnhàng lắc lắc, đùa với Đường Tinh Vũ đang khóc nháo trong lòng tôi, tiểu tử kialúc đầu vẫn còn oa oa khóc mếu, đôi mắt to tròn đẫm nước mắt, sau đó không náoloạn nữa, tay bé nhỏ muốn lấy được vật gì đó.
“Thậtra, có đôi khi đứa nhỏ khóc nháo chỉ là bản năng muốn được cha mẹ chú ýthôi!”Lời nói của Lí Thịnh Mân khiến cho người làm mẹ như tôi cảm thấy xấu hổ.
“Emthực sự nên học tập anh!” Tôi cười đến bất đắc dĩ.
“Ha ha, tốt thôi, anh dốc lòng hưởng thụ!” Lí Thịnh Mân vừa đùa với con, vừa cùng tôinói chuyện, chúng tôi lần lượt chơi với con. “Nào... Tinh Vũ... Nhìn xem...”
“TinhVũ... Tinh Vũ...”
Con lạibắt đầu cười phì phì, thân mình nhỏ bé quơ quơ trong lòng tôi, tôi cũng vui vẻcười. Người ngoài nhìn vào còn tưởng chúng tôi giống như một nhà ba người hạnhphúc.
Ítnhất.... chuông gió trên cửa vang lên, khách tiến vào đều nghĩ như vậy!
“Quấyrầy hai vị rồi!” Giọng nói trêu tức, lạnh như băng vang lên.
Chúngtôi đồng thời quay đầu, nụ cười đông cứng trên mặt, phản ứng giống hệt nhau.
Trướcmắt, Đường Diệc Diễm đang đứng ở cửa, nét mặt âm u.... cười đến quỷ dị!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]