Sángsớm ngày hôm sau, tôi mơ mơ màng màng theo Đường Diệc Diễm lên máy bay, cho đếnkhi ngồi xuống ghế da mềm mại của khoang hạng nhất, tôi vẫn không thể tin được,chúng tôi cứ như vậy mà rời khỏi, không có gánh nặng gì, bỏ hết tất cả, thoảimái tự tại đi ra nước ngoài du lịch?
Tôilặng lẽ ngồi, Đường Diệc Diễm săn sóc đưa cho tôi một ly sữa. Tôi đón lấy, mắtnhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của tiếp viên hàng không. Hâm mộ? Có một người đàn ôngxuất sắc như vậy săn sóc bên cạnh, nhìn Đường Diệc Diễm bộ dáng thật cẩn thậnche chở tôi, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào. Đúng vậy, vì đứa nhỏ, vìQua Nhan, tôi không nên tiếp tục rầu rĩ không vui. Cuộc sống không phải vẫnphải tiếp diễn hay sao? Đã trải qua nhiều gian khổ như vậy, chờ đợi chúng tôisẽ là một tương lai tốt đẹp.
DiệcDiễm, nhất định như vậy! Mang thai khiến tôi trở nên thèm ngủ. Tôi dựa vào bảvai Đường Diệc Diễm, vừa tỉnh lại, máy bay đã hạ cánh ở sân bay New Chitose,Hokkaido. Đường Diệc Diễm nắm tay tôi, kéo hành lý, vừa mới đi ra cửa sân bay,đã có một người đàn ông cung kính đứng ở đó, mỉm cười với chúng tôi, phía saulà một chiếc xe sang trọng.
Tôihoang mang nhìn Đường Diệc Diễm. Đây là?
ĐườngDiệc Diễm chỉ mỉm cười, người lái xe đặt hành lí vào cốp cho chúng tôi.Vừa ngồixuống, người đàn ông bỗng nói với Đường Diệc Diễm điều gì đó, ngoài một vài từngữ đơn giản, còn lại tôi đều không hiểu, nhưng nhìn bộ dáng khiêm tốn của ôngta, hẳn là rất kính sợ Diệc Diễm .
“DiệcDiễm, anh quen ông ấy à?” Rốt cuộc, tôi không thể chịu được tò mò, bèn mở miệnghỏi.
ĐườngDiệc Diễm quay đầu nhìn tôi, khẽ cười: “Là tổng tài của một công ty thương mạiở Nhật Bản, muốn cùng Đường thị hợp tác một số dự án. Biết anh muốn đến NhậtBản để thảo luận về việc kinh doanh, anh nói với ông ấy là chỉ tập trung mộtvài ngày để tôi cùng vợ đi thăm quan, kết quả ông ta đã nghĩ ra cách này, đếnsân bay Sapporo mất một tiếng, em còn có thể nghỉ ngơi một chút!”
Vợ? Tôingẩn ra, vừa rồi, người đàn ông Nhật Bản đó cười cười nhìn tôi, Diệc Diễm nóivới ông ta rằng tôi là vợ của anh?
Khóemiệng bất giác cong lên. Vợ!
...
“Đúngrồi, Diệc Diễm, người ta nói đàn ông Nhật Bản đều theo chủ nghĩa Sô vanh*, anh nói có phải hay không?”Đột nhiên rất tò mò, tôinhìn người đàn ông đang giúp chúng tôi cất hành lí, ông ta chẳng phải là tổngtài sao? Còn giúp chún tôi chuyển hành lý?
“Muốnbiết à?”
“Ừm!”Thuận miệng hỏi một chút mà thôi, không được ư?
“Hiểurồi!”
“Gìcơ?”
“Saunày sẽ nói cho em!”
“A!”Anh ôm tôi, ánh mắt liếc về phía người đàn ông Nhật Bản kia, khóe miệng conglên, sao tôi lại cảm thấy vẻ mặt của anh là lạ! Trên xe, Đường Diệc Diễm tiếpnhận văn kiện người đàn ông đó đưa cho, hai người cùng bàn bạc. Đó là một chiếcxe xa hoa, tủ lạnh, TV, cái gì cần có đều có. Chỉ là trong tủ lạnh toàn thựcphẩm đông lạnh, Đường Diệc Diễm không cho tôi ăn, nội dung trong TV hoàn toànxem không hiểu. Tôi nhàm chán ngồi một bên, Đường Diệc Diễm cúi đầu nhìn vănkiện, nghe người đàn ông Nhật Bản giảng giải, thỉnh thoảng lại gật đầu, đâyvẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ của anh khi làm việc. Buông mắtxuống, nhâm nhi khóe miệng, ngẫu nhiên, anh sẽ nhìn tôi, ánh mắt hỏi han, sợtôi không quen với nơi này.
Mộtngười đàn ông xuất sắc như thế, còn yêu tôi! Đây... Có lẽ là niềm an ủi duynhất trong cuộc sống của tôi, Diệc Diễm, có anh bên cạnh là đủ rồi!
Xe vữngvàng chạy, bên tai, tiếng Đường Diệc Diễm bàn bạc với người đàn ông kia càngngày càng mơ hồ, tôi ngáp liên tục, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, hiện tại tôihoàn toàn là một con sâu ngủ, vừa ngủ trên máy bay, mà giờ đã lại mệt mỏi. Mímắt càng ngày càng trầm trọng, trong mơ hồ, có người dùng hai tay nhẹ nhàng ômchầm lấy tôi, đầu tôi được gối lên thứ gì đó mềm mại, ấm áp. Tôi theo bản năngtìm một vị trí thoải mái, gắt gao tới gần nguồn ấm, thật thoải mái, cả đời cũngkhông muốn rời khỏi!
Độtnhiên tỉnh lại trong lòng Đường Diệc Diễm, bên tai là tiếng tim đập của anh,tôi mở đôi mắt nhập nhèm, đỉnh đầu lập tức vang lên giọng nam khàn khàn: “Tỉnhrồi sao?”
“DiệcDiễm?” Tôi đã ngủ bao lâu? Nhíu nhíu mắt.
“Emnhanh như vậy đã biến thành tiểu trư lười mất rồi!” Đường Diệc Diễm ôm tôi,trong mắt chút không che giấu sự yêu chiều, bàn tay ôn nhu mơn trớn hai má hồngnhuận của tôi, tôi ngượng ngùng hạ mi mắt, liếc nhìn người đàn ông NhậtBản đang ngồi bên kia, ông ta chỉ nhìn tôi cười, tôi xấu hổ mấp máy miệng, ngửađầu. “Người ta đang nhìn kìa!”
“Ông tanghe không hiểu!” Đường Diệc Diễm thản nhiên nhún vai: “Sao nào, anh sủng ngườiphụ nữ của anh, có cái gì không đúng?”
Tôi khôngnói gì, thật đúng là bừa bãi, nhưng anh là Đường Diệc Diễm không phải sao?Trong mắt chỉ có người đàn ông của tôi!
“Haingười nói xong rồi sao?”
“À, còncó chút vấn đề!"
“Vậyà?” Còn chưa đồng ý ư?
“Anhnói lúc xuống xe sẽ cho ông ta một câu trả lời thuyết phục!”
Tôinhíu mi, nhìn Đường Diệc Diễm nghiền ngẫm cười, xuống xe? Nếu được, trực tiếpđồng ý không phải ổn rồi sao, tại sao nhất định phải chờ tới lúc xuống xe?
Cuốicùng, xe vững vàng dừng lại ở bên ngoài khách sạn, Đường Diệc Diễm nắm tay tôixuống xe, người đàn ông Nhật Bản kia thần sắc khẩn trương nhìn chúng tôi, giốngnhư chờ đợi thời khắc tuyên án của mình, khuôn mặt căng thẳng, trái lại, ĐườngDiệc Diễm vô cùng thoải mái tự nhiên.
Anhnhìn tôi một cái, nói với người đàn ông kia điều gì đó, thỉnh thoảng lại nhìntôi, khiến tôi không hiểu ra làm sao. Một lúc lâu sau, người đàn ông kia bỗngnhiên kêu lên, dọa người ta nhảy dựng, ông ta mừng rỡ như điên, bắt tay vớiĐường Diệc Diễm, cuối cùng, lại nhìn về phía tôi, nhưng... cung kính cúi đầuchín mươi độ với tôi!
Trời ạ,tôi kinh hách không nhỏ, trốn phía sau Đường Diệc Diễm, người đàn ông nàyvẫn càng không ngừng cúi đầu khom lưng với tôi, trên mặt là mừng như điên,ông ta đang làm gì, tại sao bỗng nhiên lại có bộ dáng vô cùng cảm kích như vậy?
“DiệcDiễm!” Tôi xấu hổ cầm lấy góc áo Đường Diệc Diễm, cầu cứu nhìn anh, người đànông kia lại cúi đầu đối với tôi.
ĐườngDiệc Diễm đầu tiên khẽ cười, sau đó ôm tôi: "Anh nói với ông ta, bởi vì vợtôi cho nói đây là một hợp đồng kinh doanh tốt, cho nên tôi đồng ý!"
“Cáigì?” Chẳng trách ông ta... Tôi bừng tỉnh, thầm oán trừng mắt nhìn Đường DiệcDiễm đang ái muội cười. “Sao anh lại...”
“Khôngphải là em tò mò đàn ông Nhật Bản có theo chủ nghĩa Sô vanh hay không sao? Bâygiờ đã biết rồi chứ?” Đường Diệc Diễm đá lông nheo với tôi, biểu tình nghịchngợm.
“Anh...thật sự rất ác liệt!” Tôi dán vào ngực anh.“Anh nói với ông ta là đừng cúi đầunữa, mất mặt chết đi được!”
Nhìntôi xấu hổ đỏ mặt, Đường Diệc Diễm cười đến càng thoải mái, sau đó nhìn chằmchằm tôi, mỉm cười nói vài câu với người đàn ông Nhật Bản kia, quả nhiên ông takhông cúi đầu nữa, trước khi đi vẫn còn cảm kích nhìn tôi, nói một câu, rồi mớixoay người lên xe.
Câu nàytôi nghe hiểu.
“Chúchai vị vĩnh viễn hạnh phúc!”
Hạnhphúc? Tôi ngẩng đầu nhìn Đường Diệc Diễm, anh đang nhìn tôi đày nhu tình , tôinghĩ, chúng tôi đã có được hạnh phúc!
oOo
Đây làkhách sạn du lịch nổi tiếng nhất ở Sapporo, Đường Diệc Diễm đem hành lý giaocho nhân viên đưa đến phòng, rồi đưa tôi đến nhà hàng. Nơi này vô cùng xa xỉ,làm người ta táp lưỡi, càng khó có thể ngờ là, Đường Diệc Diễm đến tận đây rồimà vẫn muốn duy trì thói quen “cổ quái” của anh. Nhìn nhân viên khách sạn mangra một bộ đồ ăn mới, tôi bất đắc dĩ lắc đầu.
“DuyệtDuyệt, bây giờ em đang mang thai, không nên ăn linh tinh, muốn ăn gì nào?”Đường Diệc Diễm cầm thực đơn hỏi tôi, Nhật Bản là quốc gia có nhiều đồ ăn sống,hầu hết thức ăn hẳn là không thích hợp với tôi.
“Emmuốn ăn thịt xé xào kiểu Tứ Xuyên!” Tôiđột nhiên muốn ăn, sau khi mang thai, khẩu vị của tôi trở nên rất kỳ quái, cóđôi khi mỗi thứ muốn ăn một chút, giống như lúc này, ở Nhật Bản, tôi bỗng nhiênrất muốn ăn thịt xé xào kiểu Tứ Xuyên.
ĐườngDiệc Diễm ngẩn người, có lẽ không ngờ tôi sẽ nói như vậy.
“Em...cũng không biết, chỉ là bỗng nhiên rất muốn ăn!” Tôi vô tội nhìn anh, thực rasuy cho cùng là cục cưng muốn ăn đấy chứ, hoặc có lẽ ở cùng với anh một thờigian dài, cũng học được kiểu thích gây khó dễ cho người khác giống anh.
ĐườngDiệc Diễm nhìn tôi cười, khép thực đơn lại. “Không thành vấn đề!”
Thậtsao? Tôi hoài nghi, nhà hàng có đầu bếp Trung Quốc?
ĐườngDiệc Diễm quay đầu dặn người phục vụ, tôi lập tức thấy vẻ mặt ngượng nghịu củaanh ta, nhưng vì vốn được huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên anh ta vẫn gật đầu,tỏ vẻ trấn tĩnh đi về phía nhà bếp.
“DuyệtDuyệt, anh phát hiện, bây giờ em đã vượt qua anh rồi!” Đường Diệc Diễm nghiềnngẫm nhìn tôi, tôi đương nhiên biết anh nói cái gì, khiến cho đầu bếp gặp phiềntoái sao? Tôi chu miệng: “Là cục cưng của anh muốn ăn đấy chứ!”
“Ha haha!” Đường Diệc Diễm lần đầu tiên thoải mái cười như vậy, đến Nhật Bản, dườngnhư tất cả phiền não đều biến mất.
“Chúngta ngồi đây chờ đầu bếp nấu “thịt xé xào kiểu Tứ Xuyên” đi!” Đáng giá chờ mong! Cuối cùng, đợi một lúc, ngườiphục vụ đã đi ra, trên tay bưng một món ăn, theo sau là một người đàn ông, mộtthân đồng phục đầu bếp, trên đầu đội một chiếc mũ cao.
Đầu bếpbước đi lên phía trước, bảo người phục vụ đặt đồ ăn lên bàn, rồi cung kính mởnắp ra. Một mùi thơm toả ra, hương vị lại cảm thấy là lạ, rất thơm, nhưng khôngphải thịt xé xào kiểu Tứ Xuyên, nhìn kĩ thì giống nhưng cũng không hoàn toàngiống!
Tôingẩng đầu, tinh tường nhìn những giọt mồ hôi của người đầu bếp.
Ông takiếc nhìn tôi và Đường Diệc Diễm, đứng thẳng thân mình, có lẽ đang bắt đầu giớithiệu thức ăn, tôi nghe không hiểu, nhưng lại thấy khoé miệng Đường Diệc Diễmbắt đầu nhịn không được mà cong lên, cuối cùng, anh không kìm được, cười thànhtiếng, đầu bếp xấu hổ đứng tại chỗ.
ĐườngDiệc Diễm nói vài câu, hai người lập tức rời khỏi, tôi hoang mang nhìn anh, chờanh giải thích.
“Nếmthử trước nhé?” Đường Diệc Diễm gắp một ít đến bên miệng tôi. Tôi nuốt xuống,ăn ngon, nhưng chắc chắn không phải là hương vị của thịt xé xào kiểu Tứ Xuyên,ít nhất cũng không phải thuần khiết!
“Ngườivừa rồi là đầu bếp biết nấu đồ ăn Trung Quốc, nhưng ông ta chỉ học các món ănQuảng Đông, món cay Tứ Xuyên không rõ lắm. Ông ta nói sau này nhất định sẽ bùlại, còn về món này, là họ nhìn công thức trên mạng mà nấu lại!” Đường DiệcDiễm phiên dịch một cách đơn giản cho tôi nghe. Tôi nghĩ đầu bếp không chỉ nóitừng đó, nhìn ông ta mới vừa rồi còn thao thao bất tuyệt, hơn một nửa còn có vẻngưỡng mộ ẩm thực Trung Quốc không ít, món ăn làm từ nguyên liệu và gia vị gì,nhưng bản chất là vì lời nói của Đường Diệc Diễm, tôi cười ra tiếng, hoàn toàncó thể tưởng tượng được họ ở trong bếp đã luống cuống tay chân như thế nào, đềulà bởi vì một khách hàng khó chơi, hơn nữa không thể đắc tội!
Thậtsự, tôi dường như xấu xa hơn, trở nên giống người đàn ông bên cạnh, thích làmcho người ta xấu mặt! Khoái trá vẫn chưa chấm dứt, vốn muốn đi dạo chợ đêm ởSapporo, nhưng không may, mỏi mệt lại bắt đầu tìm đến với tôi.
Trở lạiphòng, tôi vội vàng nằm lên giường, quá lười biếng, thậm chí không muốn dichuyển cả ngón tay. Mang thai thật sự rất vất vả, cảm giác ốm nghén về cơ bảnđã trôi qua, kế tiếp, ngoài buồn ngủ, ăn nhiều, từng cơn đau ở xương sống thắtlưng lại theo nhau mà đến, chân thường xuyên bị rút gân đến run lên!
“DuyệtDuyệt, tắm rửa một chút rồi hẵng ngủ!” Đường Diệc Diễm ngồi xuống bên ngườitôi, giường lõm xuống một chút. Mắt cá chân được anh nắm trong tay, nhẹ nhàngxoa cho tôi. “Hôm nay vẫn bị rút gân sao?”
Tôi vùimặt trong chăn, than nhẹ một tiếng, lắc đầu! Một lát sau,cảm giác thoải máitheo lòng bàn chân lan tràn khắp người.
“A, dễchịu quá, còn bên kia nữa, ưm, chính là chỗ đó! A, ừm, đúng!” Ngay từ đầu tôivẫn nhắm mắt lại, thoải mái kêu khẽ, một chút cũng không phát hiện giọng nóicủa mình có bao nhiêu ái muội.
“Tắmrửa, đi ngủ!” Đường Diệc Diễm bỗng nhiên buông mắt cá chân của tôi ra, lực đạocó chút hơi mạnh, giọng khàn khàn.
Tôiquay đầu lại, không hiểu sao bỗng nhiên anh lại như vậy, nhìn thấy vẻ mặt kìmnén của Đường Diệc Diễm, như thể chịu áp lực điều gì?
“DiệcDiễm!” Tôi gọi anh, anh ngồi thẳng người, xoay lưng về phía tôi, tay nắm chặt,đặt ở mép giường. Là tôi... chọc giận anh sao? Tôi hoang mang nhíu mi, tìm tòitrong đầu tới nửa ngày, vẫn không phát hiện mình có hành động gì làm anh tứcgiận, hay là, anh hầu hạ tôi nên mới tức giận?
Sao trẻcon quá vậy?
Tôingồi dậy, từ phía sau ôm chặt anh. “Diệc Diễm…” Vẫn là thiếu gia lớn nhất, gầnđây anh thật sự vì tôi mà thay đổi nhiều như vậy, nhưng tôi lại lập tức cảmgiác được thân mình anh run lên.
“DiệcDiễm, anh làm sao vậy?” Tay ôm cổ anh, bàn tay đặt trên ngực anh, tôi không thểnhìn thấy khuôn mặt của anh, bèn quỳ ở sau người ôm anh. “Nếu không, em cũnggiúp anh xoa bóp chân?” Cùng lắm thì tôi cũng giúp anh xoa bóp chân, bồi thườngtrở lại!
ĐườngDiệc Diễm thở dài, kéo bàn tay tôi xuống phía dưới, rốt cuộc, tôi đã hiểu vìsao lại có vẻ mặt ẩn nhẫn, dưới tay là hạ thân nóng bỏng gắng gượng của anh.
Giọngnói đầy bất đắc dĩ của Đường Diệc Diễm vang lên bên tai tôi: “Em nên... dịudàng ở nơi này!”
“ĐườngDiệc Diễm!” Tôi xấu hổ muốn rút tay về, hai má nóng bừng. Sau khi trở về, tuyrằng chúng tôi cùng nằm chung một giường nhưng không hề sinh hoạt vợ chồng, cólẽ sợ tâm trạng tôi còn chưa khôi phục, hoặc là sợ tôi bị thương, mỗi đêm, anhđều ôm tôi ngủ, nhưng tuyệt không có hành động nào khác!
“DuyệtDuyệt!” Đường Diệc Diễm nắm chặt tay ôi, cánh tay anh nhẹ duỗi ra, tôi đãan vị trong lòng anh, trước mắt là đôi mắt chứa đầy khát vọng ái dục của anh.“Anh...yêu em!”
Tay anhbắt đầu không chịu khống chếầm vuốt ve khắp người tôi, hơi thở nóng bỏng xuyphất trên cổ tôi.
“Diệc...Diệc Diễm!” Tôi khó nhịn ôm chặt anh, thân mình không tự chủ được tới gần anhhơn, nhưng... nhưng...
“Con…”Tôikhó chịu nói, tay run run cầm lấy tay anh. “Con...”
“DuyệtDuyệt, anh đã hỏi bác sĩ, ông ấy nói không thành vấn đề, anh sẽ cẩn thận!”Đường Diệc Diễm đem tay của tôi dịu dàng phóng tới bên môi. “Chỉ cần... Chỉ cầnem đồng ý! Em đồng ý không?”
Sao lạihỏi tôi như vậy? Chúng tôi cũng không phải.. anh lại còn đến hỏi bácsĩ vấn đề này?
“Emđồng ý không? Duyệt Duyệt!”
Đừnghỏi, tôi thẹn thùng dựa vào vai anh, khẽ gật đầu, đừng hỏi tôi chứ, mất mặt nhưvậy, thực ra tôi cũng muốn, muốn được anh ôm ấp, yêu thương!
“DuyệtDuyệt!” Đường Diệc Diễm chiếm được cổ vũ của tôi, kích động ôm chặt tôi, thậtcẩn thận đặt tôi trên giường, thân mình khẽ xoay, mị hoặc cười với tôi: “Em ởtrên?”
Mặt tôiđỏ bừng, xấu hổ vô cùng, vùi đầu vào ngực anh, thân mình nhẹ nhàng dán vàongười anh.
“DiệcDiễm…”
oOo
Nhờ phúccủa Đường Diệc Diễm, cho thiếu gia ăn no rồi, tôi toàn thân vô lực mặc anhtắm cho sạch sẽ, thơm ngào ngạt ôm anh đi vào giấc ngủ.
Ngàyhôm sau, kế hoạch ban đầu là tới Furano ở Hokkaido ngắm hoa oải hương,nhưng tôi thật sự quá mệt mỏi, giữa trưa vẫn còn ở trên giường. Bất đắc dĩ phảichậm lại một ngày, mà Đường Diệc Diễm cũng ở trên giường cùng tôi suốt mộtngày, thức ăn anh cũng gọi dịch vụ phòng. Thời gian này, tôi ngủ anh cũng ngủ,tôi tỉnh anh cùng tôi nói chuyện, tuy anh rất muốn tôi, nhưng anh cũng khôngmuốn hành trình lại bị chậm lần nữa.
Mà hạnhphúc, có lẽ chính là khi mở mắt, được nhìn thấy người mình yêu thương!
Khôngbiết đã ngủ bao lâu, tôi mở mắt ra, là bộ dáng say ngủ của Đường Diệc Diễm. Taytôi nhẹ nhàng xoa hai má anh, quyến luyến. Diệc Diễm... nếu hạnh phúc vĩnh viễndừng ở giờ khắc này, thật là tốt biết bao! Nhiều hy sinh như vậy đổi lấy hạnhphúc!
Hãy chotôi tham lam một chút, thậm chí, sau khi về nước, anh không còn hoàn toàn thuộcvề tôi. Thậm chí, ở trong lòng anh, có lẽ còn có điều quan trọng hơn so vớitôi, ít nhất lúc này, để chúng tôi hoàn toàn có được nhau.
“Emthật sự là đồ quỷ thích khóc!” Giọng Đường Diệc Diễm từ từ vang lên, trước mắtlà một đôi mắt sáng ngọc chậm rãi mở ra, nhìn tôi. “Duyệt Duyệt, sao lạikhóc?”
“Đâucó!” Tôi nói dối, che giấu nỗi ưu thương của mình. Chỉ là sợ hãi, sợ mất điniềm hạnh phúc này, trải qua nhiều chuyện như vậy, càng muốn quý trọng, lạicàng sợ hãi mất đi!
“Vậyđây là nước sao?” Đường Diệc Diễm nhăn mày, đôi môi ấm áp điểm nhẹnước mắt ở khóe mắt tôi.
“DuyệtDuyệt, sau này, không ai có thể khiến em khóc!” Đường Diệc Diễm son sắt thề,nhìn tôi: “Anh sẽ không để Diệp Sương Phi phải rơi một giọt nước mắt!”
“Ngốcạ! Có đôi khi, hạnh phúc cũng rơi nước mắt mà!” Tay tôi đặt trên cổ anh, chủđộng đưa lên đôi môi của mình, hôn anh. “Diệc Diễm... Em yêu anh!”
“DuyệtDuyệt…” Đường Diệc Diễm kích động ôm chặt tôi, thân mình run run.
“Chếttiệt!” Một lúc lâu sau, bỗng nhiên vang lên tiếng anh thất bại gầm nhẹ.
“DiệcDiễm!”
“Ngàymai, nếu em không thể đi, lần sau chúng ta lại đến!” Dứt lời, trước ánh mắthoang mang của tôi, Đường Diệc Diễm xoay người, nhẹ nhàng đè trên thân thể củatôi, bàn tay tiến vào trong áo tôi, rốt cuộc, tôi cũng hiểu được anh nói cáigì!...
*Chủ nghĩa Sô vanh (chauvinism)là một chủ nghĩa sùng bái tinh thần bè phái cực đoan, mù quáng trên danh nghĩacủa một nhóm (thường là một quốc gia hoặc một dân tộc),nhất là khi tinh thầnbè phái đó có bao gồm cả sự thù hận chống lại một nhóm địch thủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]