Sángsớm ngày hôm sau, tôi mơ mơ màng màng theo Đường Diệc Diễm lên máy bay, cho đếnkhi ngồi xuống ghế da mềm mại của khoang hạng nhất, tôi vẫn không thể tin được,chúng tôi cứ như vậy mà rời khỏi, không có gánh nặng gì, bỏ hết tất cả, thoảimái tự tại đi ra nước ngoài du lịch?
Tôilặng lẽ ngồi, Đường Diệc Diễm săn sóc đưa cho tôi một ly sữa. Tôi đón lấy, mắtnhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của tiếp viên hàng không. Hâm mộ? Có một người đàn ôngxuất sắc như vậy săn sóc bên cạnh, nhìn Đường Diệc Diễm bộ dáng thật cẩn thậnche chở tôi, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào. Đúng vậy, vì đứa nhỏ, vìQua Nhan, tôi không nên tiếp tục rầu rĩ không vui. Cuộc sống không phải vẫnphải tiếp diễn hay sao? Đã trải qua nhiều gian khổ như vậy, chờ đợi chúng tôisẽ là một tương lai tốt đẹp.
DiệcDiễm, nhất định như vậy! Mang thai khiến tôi trở nên thèm ngủ. Tôi dựa vào bảvai Đường Diệc Diễm, vừa tỉnh lại, máy bay đã hạ cánh ở sân bay New Chitose,Hokkaido. Đường Diệc Diễm nắm tay tôi, kéo hành lý, vừa mới đi ra cửa sân bay,đã có một người đàn ông cung kính đứng ở đó, mỉm cười với chúng tôi, phía saulà một chiếc xe sang trọng.
Tôihoang mang nhìn Đường Diệc Diễm. Đây là?
ĐườngDiệc Diễm chỉ mỉm cười, người lái xe đặt hành lí vào cốp cho chúng tôi.Vừa ngồixuống, người đàn ông bỗng nói với Đường Diệc Diễm điều gì đó, ngoài một vài từngữ đơn giản, còn lại tôi đều không hiểu, nhưng nhìn bộ dáng khiêm tốn của ôngta, hẳn là rất kính sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386904/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.