Ngàyhôm sau, chúng tôi vẫn theo kế hoạch ban đầu đi đến thung lũng Furano. Vì muốncảm thụ được một chuyến đi thuần tuý nhất, chúng tôi đã lên một con tàu cổ rấtđặc biệt để được nhìn ngắm thoả thích.
Tàuchậm rãi chạy được một lúc, ngoài cửa sổ đã bắt đầu hiện rõ những thảm hoa oảihương rải đầy khắp núi đồi. Thật tuyệt, hương hoa độc đáo lan toả khắp khônggian.
Thậtthoải mái!
“DiệcDiễm, anh nhìn kìa!” Tôi hưng phấn kéo tay Đường Diệc Diễm chỉ vào những cánhđồng ngập tràn hoa ở ngoài kia.“Oa... Nhiều thật!” Lần đầu tiên tôi được nhìnthấy nhiều hoa oải hương đến vậy, một màu tím ngát chạy dài đến tận chân trời!Toàn bộ thế giới dường như đều được che phủ bởi sắc tím.
“Sắpđến rồi!” Radio vang lên một vài âm thanh, Đường Diệc Diễm cười nói với tôi,tôi kích động không thôi!
Ngoàisân ga, Đường Diệc Diễm còn nói cho tôi biết về dân cư, cuộc sống. Chỉ có điều,công tử được chiều chuộng như anh lại biết mấy thứ này sao? Tôi thật nghi ngờ!
“Phunhân đang mang thai sao?” Vừa ra ngoài, một người phụ nữ trung niên đã đứng đợisẵn để đón tiếp chúng tôi, càng khó có thể ngờ là bác ấy lại biết nói tiếngTrung. Sau khi nhìn thấy bụng tôi hơi nhô lên, lại cười đến sáng lạn!
Tôingọt ngào gật đầu, nhìn Đường Diệc Diễm đang đứng cạnh.
“Hai vịđến đúng lúc rồi, thời gian này hoa oải hương vừa mới nở, rất đẹp!” Bác gái vừanói vừa dẫn chúng tôi lên lầu. Cầu thang được làm bằng gỗ, cũng khá lâu đời,lúc bước lên sẽ tạo ra những âm thanh “khanh khách”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386905/quyen-3-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.