Lại làtrên hành lang bên ngoài phòng giải phẫu, những tiếng bước chân đầy chết chócvang lên giữa không gian im ắng làm cho người ta không sao thở nổi. Nỗi sợ hãidâng trào buộc tôi quay về với khoảng thời gian ba năm trước đây, tôi dường nhưđã bắt đầu nghe được tiếng hít thở trầm trọng, kinh hoảng của chính mình.
ĐườngDiệc Diễm đỡ lấy người tôi, từng bước một đi tới, càng ngày càng gần, ánh đènmàu đỏ của phòng giải phẫu loé ra thật chói mắt, tựa như tùy thời có thể cắnnuốt máu người.
QuaNhan... Qua Nhan... Em không thể có gì bất trắc được!
Tôi tựavào vai Đường Diệc Diễm, nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu, khóc không thànhtiếng. Qua Nhan, cuối cùng, chị vẫn không thể bảo vệ được em, em rõ ràng là vôtội, nhưng lại bị liên lụy kéo vào. Vì chị, em mới phải nằm trong phòng giảiphẫu. Em muốn chị... muốn chị đối mặt như thế nào đây, như thế nào đây QuaNhan!
“DuyệtDuyệt...” Đường Diệc Diễm ôm chặt tôi, nhưng trong lòng tôi tất cả đều là bănghàn, như thế nào cũng không thấy ấm áp, Qua Nhan không thể có chuyện gì được!
Nhữngtiếng bước chân dồn dập, Giang Minh đang đến gần, nặng nề thở dốc, trong mắt lộra vẻ bối rối, dần dần bước chậm lại.
Tôingẩng đầu, ánh mắt hung tợn.
“Làngươi, tất cả đều do ngươi!” Tôi hồng mắt hướng về phía hắn rít gào. “Tại saongươi lại độc ác như vậy? Tại sao?”
Giangminh không nói gì, chỉ bi thiết nhìn tôi. Cho dù không phải hắn cố ý, cho dùhắn cũng bị bất ngờ, hoặc là, hắn chính là hung thủ, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386903/quyen-3-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.