Chờ tôimặt đỏ tim đập rời khỏi khách sạn đã là một giờ sau đó. Khoé miệng Đường DiệcDiễm cong lên cười thỏa mãn, ôm tôi, thích ý đi trên đường.
“Đợiđiện thoại của anh, cẩn thận một chút!” Đường Diệc Diễm thay tôi ngăn một chiếcxe taxi, lo lắng dặn dò thêm lần nữa.
Tôi gậtđầu nhìn anh, do dự cắn môi. Một lát sau, tôi khẽ kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lênmá anh. “Anh... cũng vậy!”
Mặt tôiđỏ bừng.
ĐườngDiệc Diễm sửng sốt, cười cười, nhân lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, anh kéo tôilại, trằn trọc hôn sâu, bàn tay đặt sau lưng tôi khẽ vuốt, lát sau, anh mớibuông ra, trêu tức cười. “Đây mới gọi là hôn!”
Tôi ưmmột tiếng, đánh nhẹ lên bờ vai của anh, thoáng nhìn thấy ánh mắt chế nhạo củangười lái xe.
Tôi hờndỗi trừng mắt nhìn anh, ý cười trên mặt Đường Diệc Diễm lại càng thêm sâu sắc,anh đắc ý mở cửa xe. “Chờ điện thoại của anh!”
Tôi gậtđầu, ngồi vào trong xe, lưu luyến nhìn anh.
DiệcDiễm!
Xe chậmrãi dừng bên ngoài Giang Trạch. Tôi nắm chặt chiếc nhẫn đang đeo ở ngón áp út,hít một hơi thật sâu, đẩy cửa xe bước xuống.
“Diệptiểu thư!” Quản gia mở cửa, quái dị liếc tôi một cái. “Lão gia... đang chờ cô ởthư phòng!”
Tôi gậtđầu, đi theo quản gia tiến về phía thư phòng.
Ở góchành lang, tôi thoáng nhìn thấy vách tường vỗn dĩ có treo một bức tranh nổitiếng, mà nay đã biến mất trống trơn, mặt trên còn lưu lại vài dấu vết đỏ thẫm,như là... máu? Tôi nghi hoặc nhìn về phía quản gia, dùng ánh mắt hỏi ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386877/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.