Trongphòng tối đen, tôi và Đường Diệc Diễm gắt gao dựa sát vào nhau.
“Đaukhông?” Đường Diệc Diễm mơn trớn khuôn mặt sưng đỏ của tôi, đau lòng nhíu mi.Tôi lắc đầu không nói gì, lủi vào vòng tay anh, gắt gao ôm thắt lưng củaanh, không chịu buông ra. Chính là vừa trải qua địa ngục để đến thiênđường, tôi vẫn cảm thấy anh trước mắt không giống thật, sợ là khi buông lỏngtay, anh sẽ trở nên vô hình.
Nghĩđến việc mất đi anh, nỗi đau này đúng là khắc cốt ghi tâm! Tôi không thểtiếp nhận một lần nữa! Chỉ có gắt gao tựa vào ngực anh như vậy, nghe được tiếngtim anh đập, tôi mới có thể an tâm.
“Thựcxin lỗi...” Trước kia vẫn luôn nhẫn tâm thương tổn anh như vậy, hết lần này đếnlần khác!
“Anhmuốn nghe không phải là ba chữ này!” Đường Diệc Diễm cúi đầu, ánh nhìn sâu sắc,anh dính chặt lấy môi tôi, buộc tôi để lưỡi của anh tiến vào, cuốn lấy, cướpđoạt. Anh buộc chặt cánh tay trên lưng, làm tôi kề sát trên khuôn ngực nóngbỏng của anh, cho đến khi tôi ở trong lòng anh thở gấp, anh mới buông tha.Tôi nặng nề thở, bởi vì thiếu dưỡng khí mà mặt trở nên đỏ bừng.“Đồ ngốc, lúchôn phải dùng mũi mà thở chứ...” Trong mắt anh tràn đầy ý cười.
Anh nhutình như vậy khiến người ta say mê. Tôi thẹn thùng vùi đầu trong lòng anh,ngọt ngào cười, tham lam hưởng thụ giây phút ấm áp này. Cái gì cũng khôngmuốn, không có tranh đấu, không có báo thù, không có lo lắng...
Chỉ cóchúng tôi, hai trái tim yêu nhau!
“DiệcDiễm. Rõ ràng chiếc xe kia...” Nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386875/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.