Có gìđó ấm áp theo khóe mắt tuôn trào, từng giọt từng giọt rơi xuống tay.
Một bàntay bỗng vươn tới, bao lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi, đỡ lấy thân mình đangrun rẩy của tôi.
Bênngười, Đường Diệc Diễm mặc một bộ trang phục giản dị, không giống bộ dáng âuphục chỉn chu thường ngày, nhưng ngay cả khi chỉ vi một chiếc áo len bìnhthường, anh vẫn thu hút sự chú ý, hơn nữa hai mắt tôi lại đang đẫm lệ, người quađường đều nhìn về phía chúng tôi, khẽ thì thầm.
“Saoanh lại?” Tôi ngây ngốc nhìn anh, nước mắt ngân ngấn, quên cả rút tay ra khỏibàn tay ấm áp của anh.
“Đithôi!” Đường Diệc Diễm kéo tôi qua đường cái, nếu không phải anh, chỉ sợ bâygiờ tôi đã khônh kìm chế được mà thất thanh khóc rống lên ngay tại đây. Tôi bốirối lau quệt nước mắt, xấu hổ đến đỏ cả đỏ mặt, sớm đã hình thành thói quengiải toả mọi áp lực khó chịu trong lòng ở nơi không có người quen , không ngờlại bị anh bắt gặp.
“Anhkhông lái xe à?”
“Không!”Đường Diệc Diễm không nhìn tôi, ánh mắt vẫn hướng về phía trước, nhưng taykhông hề buông lỏng, anh vẫn nắm tay tôi, cảm giác ấm áp theo đầu ngón taytruyền đến tận trong tim.
Anhcùng tôi chen qua dòng người đông đúc này, giống như một đôi tình nhân!
Tôinghĩ anh không thường xuyên đi dạo phố, cho nên anh căn bản không biết nên đivới tốc độ như thế nào, đôi chân thon dài của anh bước quá nhanh, tôikhông theo kịp, chỉ có thể dồn dập chạy để đuổi kịp anh, có lẽ anh cũngcảm nhận được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386862/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.