“Nếuanh nghĩ đó là uy hiếp thì cứ cho là như vậy đi, đây không phải thủ đoạn mà anhvẫn quen dùng hay sao?” Tôi không giãy dụa, để mặc anh nắm chặt tay tôi.
Sắc mặtĐường Diệc Diễm ngày càng trở nên khó coi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tôi,nặng nề thở dài, cuối cùng anh đành buông tay ra.
“Nhưvậy để xem, anh rốt cuộc có bổn sự này hay không!” Thân mình tôi khẽ run lên,kỳ quái nhìn về phía anh, nhìn khuôn mặt anh xuất hiện loại biểu tình làm chongười ta không nắm bắt được, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giácbất an. Đường Diệc Diễm, anh rốt cuộc muốn làm gì?
Lúcnày, di động của Đường Diệc Diễm chợt vang lên, tôi nhìn thấy rõ ba chữ ĐườngTriết Lý hiển thị trên màn hình. Thế nào, chú Lý hành động thật đúng là rấtnhanh! Đường Triết Lý? Anh xưng hô với ông nội của mình như vậy ư?
ĐườngDiệc Diễm nhận điện thoại, không biết đầu dây bên kia nói cái gì, tôi ngồi bêncạnh anh cũng chỉ nghe được những thanh âm đứt quãng theo đầu kia truyền đến.
Lãonhân nhất định rất tức giận đi, tôi thậm chí có thể tưởng tượng không lâu nữaông ta còn có thể đến “ân cần thăm hỏi” tôi!
Nét mặtcủa Đường Diệc Diễm không có nhiều biến hóa, chỉ lẳng lặng nghe, không nói mộtlời.
Tôi nắmchặt tay, tầm mắt chuyển ra phía ngoài cửa sổ, âm thầm thở dài. Trận tranh đấunày rốt cuộc đến khi nào mới chấm dứt đây, tôi đã bị lạc mất phương hướng. Rốtcuộc, tôi làm tất cả là vì cái gì? Vì trả thù? Vì Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386865/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.