Trở lạiGiang Trạch đã là buổi chiều. Đường Diệc Diễm vẫn có chút cố kỵ, nếu là ba nămtrước đây, anh sẽ không hề băn khoăn bất cứ điều gì mà giam tôi lại, để tôi mộttấc cũng không thể rời đi. Nhưng... bây giờ sau lưng tôi còn có tập đoàn GiangNguyên.
Anh nóiđể tôi “cẩn thận” suy nghĩ, sau đó đưa tôi trở về Giang Trạch.
Vừabước vào đại sảnh, có một người đã sẵn sàng chờ tôi!
GiangMinh nhàn nhã ngồi trên sô pha, tay vòng qua lưng ghế, lúc tôi tiến vào cậu talập tức ngẩng đầu, nhìn tôi cười.
Tôi xấuhổ trốn tránh ánh mắt của cậu ta, chỉ cần nghĩ đến việc cậu ta đã nghe được...tôi đã thấy xấu hổ vô cùng!
“DuyệtDuyệt, ăn cơm chưa?” Giang Minh đi tới, kéo tôi vẫn còn đang ngẩn người ngồixuống ghế sô pha, trên mặt không có vẻ gì là khác thường, tôi vốn tưởng rằng...
“Ừm...Ăn rồi!” Đường Diệc Diễm đã gọi đồ ăn bên ngoài, nhìn tôi ăn xong mới đưa tôitrở về.
“Vậythì chúng ta đi thôi!” Nói xong cậu ta đứng lên, cầm lấy chìa khoá xe trên bàn.
“Đi? Điđâu?” Cậu ta kéo tay tôi, tôi hoang mang đi theo, không nhớ hôm nay có lịchtrình gì.
“Chịkhông quên mấy hôm nữa là đến sinh nhật tôi đấy chứ! Chị là bạn nhảy của tôi,không phải là nên tỉ mỉ chuẩn bị một chút sao?” Khoé miệng Giang Minh giươnglên, tay đưa ra, khẽ làm tư thế “xin mời”.
“Côngchúa, lên xe đi!”
Tôi bấtđắc dĩ cười cười, bộ dáng khôi hài của cậu ta làm cho sự rối ren trong lòng tôigiảm bớt không ít.
Đúng làtôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386861/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.