“ĐườngDiệc Diễm, anh thật bỉ ổi!” Tôi phẫn hận hét lên với anh. Sao anh có thể, saocó thể ác độc hãm hại tôi như vậy! Tôi đẩy anh ra, muốn đứng dậy, nhưng lại bịanh dùng lực đè lại, nắm chặt lấy tay tôi!
“Anhcòn chưa thỏa mãn!” Giọng anh khàn khàn. Di động ‘Bành’ một tiếng bị ném vềphía vách tường, va chạm rất lớn, sau đó phân tán trên mặt đất. Đường Diệc Diễmkéo thân thể của tôi qua, ghì chặt xuống giường. Tôi ra sức giãy dụa, sao anhcó thể làm như cái gì cũng chưa xảy ra được chứ? Tôi còn có thể xem như khôngcó gì mà lên giường với anh hay sao?
“Khôngcần, bỏ ra!” Tôi không chịu thuận theo, dùng sức vặn vẹo thân thể, đừng đụngvào tôi!
“Anhchỉ nhắc nhở hắn, em là của anh!” Thân mình Đường Diệc Diễm đè lên người tôi,tay sờ soạng xuống phía dưới, nhanh chóng chạm đến đùi của tôi, thâm nhập từđằng sau, gầm nhẹ.
“Tôi khôngphải của ai! Không phải!” Tôi liều mạng kêu gào, tay lại bị Đường Diệc Diễm ghìchặt hai bên sườn , thân mình bất lực chớp lên theo sự va chạm của anh.“Không...”
“Đừng...Đủ rồi...” Tôi suy sụp vùi đầu xuống nệm, nức nở khóc. Tại sao, tại sao anhluôn như vậy, tình yêu của anh nặng đến nỗi làm cho tôi cảm thấy quá ngột ngạt,tại sao yêu tôi lại không ngừng thương tổn tôi?
“DuyệtDuyệt…” Tiếng khóc của tôi khiến Đường Diệc Diễm phải ngừng lại. Anh rờikhỏi thân thể tôi, mềm nhẹ ôm chầm lấy tôi, đau lòng lau nước mắt giúp tôi.“Trở về bên anh đi, không cần biết em có nguyện vọng gì, anh sẽ giúpem thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386859/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.