Ra khỏinhà hàng, bỗng nhiên cảm thấy không khí bên ngoài thật đúng là tươi mát, tôibèn hít một hơi thật sâu, nhìn Đường Diệc Diễm đứng ở bên cạnh, còn cả haingười kia cũng đang bước tới.
Xe đãđược đưa lại đây, nhân viên nhà hàng cung kính đem chìa khóa giao cho ĐườngDiệc Diễm.
“Lên xeđi!” Đường Diệc Diễm liếc nhìn tôi rồi nói. Tôi không lên tiếng, biết rõ nếu cựtuyệt sẽ có kết cục như thế nào, đành phải ngoan ngoãn ngồi vào trong.
Anhnhất định sẽ tìm tôi tính sổ, việc chúng tôi khắc khẩu làm tôi nhận ra mộtđiều, anh sẽ không từ bỏ ý đồ. Tôi ngồi trong xe mà bất an không yên, nhìn rabên ngoài. Đường Diệc Diễm không biết đang nói gì mà hai người đó lại thuậntheo tránh qua một bên, mặc dù vẻ mặt rõ ràng là không cam lòng!
ĐườngDiệc Diễm lập tức ngồi vào xe, khởi động máy.
Tôi ởmột bên e dè nhìn anh.
Trongxe im lặng đến đáng sợ!
Xe chậmrãi tiến về phía trước, cảnh vật ven đường càng ngày càng quen thuộc làm timtôi bắt đầu đập nhanh, đây là...
Tôitrừng lớn mắt.
Đâylà... Đây là đường tới Thanh Viên!
Phíatrước, tôi đã nhìn thấy hai chữ “Thanh Viên” thiếp vàng đứng ngay ngắn ở nơiđó, lóe ra ánh sáng chói mắt!
“ĐườngDiệc Diễm, anh dẫn tôi vào trong đó?” Tôi sợ hãi nhìn về phía anh. Anh muốn làmgì, đưa tôi về Thanh Viên để làm gì?
“Vềnhà!”
Tôikhiếp sợ nhìn anh. Có ý gì?
Xe vừavào đến bãi đỗ xe, còn chưa kịp dừng hẳn lại, tôi đã khẩn cấp đẩy cửa xera. Không được, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386857/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.