Trở lạiGiang Trạch, tôi đem chìa khóa xe giao cho chú Vương, đưa cho chú cả địa chỉquán bar.
GiangMinh theo sau tôi lên lầu! Tôi yên lặng đi tới, bước từng bước đầy khónhọc.
“DuyệtDuyệt…” Giang Minh từ phía sau bắt lấy tay tôi, tôi dừng chân, không xoayngười, nhắm mắt lại. “Giang Minh, có chuyện gì ngày mai nói sau được không? Tôithật sự rất mệt!”
Áp lựctrong không khí nhanh chóng làm tôi hít thở không thông!
Thânmình cao lớn của Giang Minh kéo tôi lại, tay ôm từ phía sau ôm lấy tôi.“Nếu vất vả, thực ra... có thể đến bên tôi…” Dứt lời, hắn gắt gao ôm tôi, thânmình cúi xuống, vùi đầu vào cần cổ tôi.
“Chỉtôi mới có thể bảo vệ chị, giúp chị!”
Thânthể của tôi run lên, đẩy hắn ra, bất khả tư nghị theo dõi hắn. “Giang Minh, cậucó biết mình đang nói gì không?” Hắn lại muốn đùa giỡn cái gì nữa đây. Lòng tôirối loạn như ma, không muốn mở mắt, đành xem nhẹ chân tình trong mắt của hắn!
“Tôikhông đùa…” Giang Minh dễ dàng nhìn thấy suy nghĩ của tôi. “Một lần, một lầntôi cũng chưa hề đùa…”
“GiangMinh…” Tôi nhíu mi, thân mình lui lại vài bước.“Chúng ta... không thể đượcđâu!” Trong lòng tôi đã sớm có một người, rốt cuộc vẫn không thể dung nạpai khác. Tôi không rõ tại sao Giang Minh đột nhiên lại như vậy, nhưng tôi hiểurõ, trong lòng tôi, hắn chỉ như một người em trai, một đồng minh, thậm chí cònlà một... quân cờ!
Ba nămtrước đã là một quân cờ!
Khi tôibiết hắn là con trai độc nhất của tổng tài tập đoàn Giang Nguyên, từ đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386851/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.